Chương 15

Lúc Tuyệt Thánh và Khí Trí trở về Thanh Vân Quan thì đã gần trưa.

Ngõ cửa vắng lặng, đến tiếng chim hót cũng không có, đợi khi bước lên bậc thang mới phát hiện dưới bức tường phía đông dừng một chiếc xe ngựa nút ngọc màu xanh.

Tuyệt Thánh tò mò nói: "Không phải sư huynh nói hôm nay đóng cửa sao, sao vẫn có khách đến?"

Khí Trí thuận theo nhìn qua, nhìn vào chiếc xe, chiếc xe đơn giản tiện nhẹ, không hoa văn trang sức gì cả, nhưng khi nhìn kỹ lại, thì dù là bánh xe và l*иg ách đều chắc chắn hơn những chiếc xe thông thường.

Có một người tạp dịch ngồi ở đầu xe, nhìn thấy hai người, y nhảy xuống xe, thi lễ nói: "Gặp qua hai vị đạo trưởng."

Người tạp dịch này da trắng bệch, nụ cười như Phật, Tuyệt Thánh và Khí Trí mù mịt đáp lại, nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc nguồn gốc của vị chủ xe này là gì, ngay cả người đánh xe dưới trướng y cũng khí chất bất phàm.

Khi bước vào, Khí Trí nói: "Buổi sáng trước khi chúng ta đi, sư huynh từng nói linh hồn của An Quốc Công phu nhân đã ra khỏi xác quá lâu, không dễ gì tìm lại được. Hiện tại có một cách làm, nhưng cần một vị đạo hạnh cao thâm giúp đỡ bày trận. Người sư huynh nói, không phải là chủ nhân của chiếc xe đấy đó chứ. "

"Ta cũng nghĩ như vậy, nếu không, sư huynh sao có thể cho người đó vào?"

Hai người vội vàng quay trở lại sảnh đường, nhưng không có ai trong sảnh, Thuần An Quận Vương và Từ ngự y đã rời đi.

Trong buồng phụ phía đông có người đang thấp giọng nói chuyện, giọng nói của sư huynh rất dễ phân biệt, giọng nói của một người đàn ông trung niên khác cũng có chút quen thuộc, giọng nói thuần hậu trầm thấp, nội lực dường như không thấp hơn so với sư huynh.

Đang định tiến lên trước gõ cửa, cửa kẽo kẹt một tiếng, có người bước ra.

Họ sợ đến mức ngửa ra sau: "Sư huynh!"

“Lén lén lút lút nhìn cái gì, việc kêu các ngươi làm thế nào rồi?” Giọng nói của Lận Thừa Hựu cố ý trầm xuống.

Tuyệt Thánh và Khí Chí càng cảm thấy kinh ngạc, nhìn bộ dáng của sư huynh rõ ràng là rất kính trọng người bên trong.

“Làm, làm tốt rồi.”

Khí Trí liều mạng gật đầu: "Đúng vậy, kiếm phỉ thuý của Đằng nương tử đã mất đi linh lực rồi."

Lận Thừa Hựu mỉm cười, bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Các người làm theo những gì ta đã nói?"

Hai người kể lại chuyện vừa rồi.

Bước chân Lận Thừa Hựu dừng lại: "Cũng có nghĩa là, nếu như ta không đặt Sát Linh Hoàn vào trước, các người không những mất trắng một túi trùng ngứa, còn không lừa được kiếm phỉ thuý?"

Khí Trí lúng ta lúng túng đáp: "Chúng đệ đã rất cố gắng rồi, nhưng ai bảo Đằng nương tử không hề ngốc chút nào chứ."



Cái cú đầu của Lận Thừa Hựu bay tới, "Hai người ngu ngốc nhất trên đời đều ở đây, người ở bên ngoài đương nhiên không ngu ngốc nổi. Kiếm đâu? Kiếm đang ở đâu?"

Tuyệt Thánh chán nản: "Kiếm vẫn nằm trong tay Đằng nương tử."

Khí Trí ưỡn thẳng ngực, gấp gáp nói: "Tỷ ấy không chịu giao cho chúng ta, chúng ta không thể cướp được."

Lận Thừa Hựu tức giận nở nụ cười: "Thật khiến người khác đau đầu, làm sao ta có thể có sư đệ ngu ngốc như vậy chứ."

Tuyệt Thánh chột dạ nói : "Nhưng Đằng nương tử nhất định sẽ đem kiếm đến tìm chúng ta thôi, nói không chừng có thể tỷ ấy sẽ đến Thải Phượng Lâu vào đêm mai."

Lận Thừa Hựu vừa định bước xuống thềm, nghe vậy liền vấp một cái: "Thải Phượng Lâu? Các ngươi nói với nàng ta về chuyện Thải Phượng Lâu?"

Khí Trí như đưa đám: "Sư huynh, chúng ta không giỏi lừa gạt người khác, nếu chúng ta kêu Đằng nương tử đến Thanh Vân Quan tìm sư huynh, sư huynh có lẽ sẽ cho nàng ấy chờ tới mười ngày nửa tháng, nếu nhắc nhở nàng đi Thải Phượng Lâu, lập tức có thể tìm thấy sư huynh rồi. Đằng nương tử chẳng qua chỉ muốn lấy vài con trùng ngứa, chúng ta liền biến bảo vật của nàng thành phế phẩm, vậy nên đệ và Tuyệt Thánh không chịu được. "

Mặt Lận Thừa Hựu đen lại: "Được rồi, các ngươi đều là Bồ tát, Bồ tát đều phải tu hành ở nơi yên yên tĩnh tĩnh, tại sao vẫn còn quanh quẩn trước mặt một kẻ độc ác như ta, cứ muốn chọc ta tức chết mới chịu thua đúng không? Cút về phòng cấm túc ngay cho ta, một tháng không được ra ngoài. "

Hai người vừa áy náy vừa gấp, không nhịn được thổn thức, thanh âm truyền đến phía sau, trong căn phòng vốn yên tĩnh có người ho một tiếng, giọng không cao không thấp, mang ý hiền hoà rộng rãi, nghiền ngẫm cẩn thận, thật giống như đang khuyên Lận Thừa Hựu.

Tuyệt Thánh và Khí Trí kỳ quái, Lận Thừa Hựu sờ sờ lỗ tai: "Bỏ đi, trước khi rời đi ta đã dạy các ngươi từng câu một, vậy mà các ngươi vẫn bị nàng ta lừa cho xoay mòng mòng. Các ngươi mềm lòng thì mềm lòng, sao không nghĩ tới, nếu không cho Đằng nương tử một bài học nhớ đời, nàng ta vẫn sẽ có ý tưởng tó mó Thanh Vân Quan, chỉ khi nàng ta l triệt để biết kiêng nể thì vấn đề này mới có thể dừng lại. Các ngươi đừng nói là giúp Quan loại bỏ những rắc rối trong tương lai, còn ngu xuẩn cầu xin thay nàng, chẳng lẽ lại bằng lòng để nàng ta lừa gạt bao nhiêu lần nữa sao?"

Tuyệt Thánh và Khí Trí lắc đầu, tiếp đó lại lau nước mũi nói, "Nhưng ... có lẽ Đằng nương tử chỉ muốn lấy một vài con trùng chơi đùa thôi, sau này chưa hẳn sẽ tiếp tục lừa chúng ta."

Lận Thừa Hựu cười: "Nàng ta không phải trẻ con, rõ ràng biết tác hại của loài trùng này, lừa lấy trùng còn có thể làm gì, chỉ có thể làm hại người khác".

Tuyệt Thánh và Khí Trí rơm rớm nước mắt nghĩ, sư huynh nói cũng có vẻ có lý, khi con trùng ngứa phát tác sẽ khiến người ta sống không bằng chết, sư huynh biết con trùng này rất lợi hại, mặc dù mỗi ngày nuôi chơi, nhưng không bao giờ dễ dàng lấy ra trêu đùa người khác.

Trong ký ức của họ, sư huynh chỉ thả trùng có hai lần.

Một lần là để đối phó với một lão đạo sĩ háo sắc ngoại tỉnh.

Tên tặc đó tuy đã một mớ tuổi nhưng lòng dạ xấu xa cực kỳ, dùng bàng môn tà đạo lừa gạt tiền tài của người khác không nói, còn hủy hoại không ít thiếu phu nhân, sau khi sư huynh tóm được lão đạo sĩ, y đã thả hàng chục con trùng ngứa lên người tên đạo sĩ già, toàn chọn ra những con trùng lớn nhất, để chúng bầu bạn cho tốt bên cạnh lão đạo sĩ trong tù.

Một lần khác, chính là đêm trước ở Tử Vân Lâu đối phó với Đổng Nhị Nương mồm toàn lời dối trá.

Sau khi so sánh, hành vi lừa trùng ngứa của Đằng nương tử quả thực rất khó hiểu, vô duyên vô cớ dùng trùng để hại người, chẳng trách sư huynh lại nghi ngờ tỷ ấy không phải là người tốt.

Hai người lau nước mắt, gật đầu đáp: "Sư huynh dạy phải."

Lận Thừa Hựu xoa xoa lông mày: "Chuyện này coi như các người làm hỏng bét, nhưng ta cũng quen rồi, dựa vào hai cái đầu nhỏ của các ngươi, ngày nào đó không làm hỏng ta mới thấy kinh ngạc. Còn chuyện nữa ta kêu các ngươi làm thì sao? Đỗ nương tử sau khi tỉnh lại đã nói gì, có nói cho các ngươi biết ai hẹn nàng đi rừng trúc không? "



Khí Trí bĩu môi tỏ ý không phục, ủ rũ nói: "Đỗ Dụ Tri nói con gái của ông đã tiết lộ chân tướng sau khi tỉnh dậy, nhưng vì chuyện này liên quan đến chuyện riêng tư của nhà họ Đỗ, chỉ có thể nói cho một mình thế tử nghe."

Lận Thừa Hựu giọng chế nhạo: "Bọn họ không biết yêu cây đã gϊếŧ bao nhiêu nữ tử sao? Nếu Đỗ gia đã biết nội tình, đáng lẽ nên lập tức nói ra, có tư cách gì để bàn điều kiện với ta?"

Khí Trí gãi gãi đầu: "Nghe ý của Đỗ Dụ Tri, chuyện này có vẻ rất nan giải, bây giờ trên dưới Đỗ gia rất mong sư huynh giúp đỡ, nhưng có vẻ như kiêng kỵ điều gì đó, nhất quyết chỉ muốn nói với sư huynh."

Lận Thừa Hựu mơ hồ đoán được Đỗ gia đang lo lắng chuyện gì, có lẽ liên quan đến danh tiếng của Đỗ nương tử, trong lòng y nghiền ngẫm một phen, cũng lười nói rõ, chỉ xoay người bước về phía trước: "Khi nào nói, nói ở đâu? "

"Chỉ cần sư huynh đồng ý yêu cầu của Đỗ gia, Đỗ Dụ Tri sẽ lập tức tới nói cho huynh biết."

Lận Thừa Hựu chắp tay nhìn trời: "Hôm nay trong Quan phải bố trí trận, hiện tại rất bận. Các người phái người đến Đỗ gia truyền lời, ta không có hứng thú lan truyền chuyện riêng tư của người khác, nhưng sự kiên nhẫn của ta có hạn, hạn cho Đỗ gia trong ngày mai đến Thanh Vân Quan, kể những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó cho ta, một lời cũng không được thay đổi. "

Tuyệt Thánh chạy thùng thùng xuống bậc thềm: "Đệ sẽ nhờ người chuyển lời ngay."

Khí Trí hỏi: “Sư huynh, nếu tối mai Đằng nương tử đến Thải Phượng Lâu, huynh có gặp nàng ấy không?

Lận Thừa Hựu cười hỏi: “Tại sao ta lại đến Thải Phượng Lâu?”

“Trừ tà.”

Lận Thừa Hựu sờ đầu Khí Trí: "Nếu đã đi trừ tà, ta làm gì có thời gian quan tâm đến người không liên quan?"

Khí Trí sửng sốt, chẳng lẽ sư huynh muốn để Đằng nương tử leo cây sao? Họ vốn có lòng tốt, kết quả lại làm cho hỏng bét.

Tuy nhiên, Đằng nương tử có vẻ khác với những nữ tử thế gia khác, Khí Trí rụt rè nói: "Nếu tỷ ấy khăng khăng muốn gặp sư huynh thì sao?"

Lận Thừa Hựu cười gật đầu: "Đến thì cứ để nàng ta đến. Tốt nhất hãy ngoan ngoãn nhận lỗi với ta, hơn nữa còn phải chủ động trả lại trùng ngứa, nếu dám giở trò, hủy đi một món pháp khí tính là gì, ta còn có chuyện tốt hơn đang đợi nàng ta kìa. "

Khí Trí lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, sư huynh đang rất tức giận, nếu tối mai Đằng nương tử đến nhất định sẽ chịu thiệt lớn. Có nên viết thư cho tỷ ấy không? Nhưng lại sợ bị sư huynh tóm được. Nghĩ vậy xong bèn ngẩng đầu lên phát hiện sư huynh đang bộ cang đạp đẩu (1), bắt đầu vẽ bùa trước giếng.

(1) Bộ cang đạp đẩu 步罡踏斗: một loại động tác bái tinh tú, chiêu mộ thần linh của đạo sĩ, bước chân chuyển ngoặc, như đạp lên trên sao Bắc Đẩu.

Tập trung nhìn lại, y đang vẽ cổng Huyền Tẫn.

Cánh cổng này là gốc rễ của trời đất, sau khi linh hồn An Quốc Công phu nhân rơi xuống u minh vẫn lang thang không chịu trở về, sư huynh ngụy tạo một cánh cổng Huyền Tẫn và dùng cách này để dẫn bà trở về.

Khí Trí chạy như bay tới giúp đỡ, trên bàn trước giếng có một vật, vật đó phủ một tấm vải vuông đen, mảnh vải vuông nhảy lên để lộ một cây non bên trong, cành lá xanh tươi xum xuê, mang một vẻ đẹp câu hồn đoạt phách.

Khí Trí hơi mở to mắt, quả nhiên là yêu cây.