Chương 14

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Đỗ Đình Lan ngạc nhiên vì Ngọc Ý vừa mới đến Trường An, làm sao có thể biết tên của Lư Triệu An?

Sau khi nghĩ lại, bữa tiệc tiến sĩ ở Nguyệt Đăng Các náo nhiệt như thế, Lư Triệu An năm nay lại là Trạng nguyên, A Ngọc có rất nhiều tai mắt xung quanh, biết được cũng không kỳ lạ.

Nàng xấu hổ gật đầu: “Phải”

Đỗ phu nhân đau lòng: "Vậy nên con tự ra khỏi am chính là đi tìm tên Lư Triệu An này?"

Đỗ Đình Lan nắm chặt góc chăn bông, nước mắt rơi như hạt ngọc vỡ, Đằng Ngọc Ý yên lặng vỗ vai Đỗ Đình Lan, đợi nàng bình tĩnh lại, nhịn xuống tức giận hỏi: "A tỷ, sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Đỗ Đình Lan lau nước mắt, miễn cưỡng ổn định tâm trí: "Ta một lòng muốn lấy lại những bức thư đó, sợ a nương phát hiện ra đã rời am Tĩnh Phúc, nên vội vàng chạy đến rừng trúc. Ai biết được ngoài rừng có một lượng lớn người hầu đang dựng màn trướng trước rừng trúc không cho qua, ta nghe ngóng mới biết được là Thành Vương thế tử muốn đi đường tắt đến Nguyệt Đăng Các chơi thúc cúc.

“Thành Vương thế tử?”

“Phải.” Đỗ Đình Lan khóc một lúc rồi càng bình tĩnh, chậm rãi nhớ lại, “Lúc đó có đến vài chiếc xe ngựa bị chặn trước rừng trúc, ta biết muốn xông vào là không được, chỉ có thể dẫn Hồng Nô rời đi, ai biết đi ngang qua phía Tây rừng trúc, thấy lối vào phía tây không có màn trướng, ta và Lư Triệu An hẹn ở góc Tây Bắc gặp nhau, vậy nên quay lại, quả nhiên phía Tây không có người ngăn cản ”

Đằng Ngọc Ý thầm nghĩ, hóa ra là như vậy, Lận Thừa Hựu rõ ràng đã ra lệnh phong tỏa khu rừng, nhưng A tỷ vẫn có thể vào rừng.

"Ta và Hồng Nô đợi trong rừng một lúc, từ đầu đến cuối đều không thấy Lư Triệu An xuất hiện. Rừng trúc tối om, ta bắt đầu sợ hãi, đang muốn men theo đường cũ quay về, chính vào lúc này, tiếng cười của một người phụ nữ vang lên từ trên ngọn cây, vừa nhìn lên liền thấy một vật khổng lồ màu đen sì lặng lẽ ngồi xổm trên ngọn cây, không đợi ta kêu cứu, thứ đó đã nhảy xuống, chuyện gì xảy ra sau đó ... ta không còn biết nữa. "

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Đỗ Đình Lan nhớ lại cảnh tượng dọa người đó, sắc mặt ngay lập tức tái đi. Đỗ phu nhân vừa vuốt ve và an ủi, phải mất một lúc lâu sau Đỗ Đình Lan mới bình tĩnh lại.

Đằng Ngọc Ý lạnh lùng nói: "A tỷ, lúc đó tỷ có nhìn thấy Lư Triệu An trong rừng trúc không?"

Đỗ Đình Lan vẫn còn sợ hãi, lắc lắc đầu nói: "Rừng trúc quá tối, muốn nhìn rõ đường trong rừng phải mang theo đèn l*иg. Tuy nhiên, lúc ta và Hồng Nô gặp chuyện chưa từng nghe thấy tiếng người, cũng chưa từng nhìn thấy vật soi đường xuất hiện, có thể thấy Lư Triệu An hoặc là không có ý định đến chỗ hẹn trước, hoặc là hắn còn chưa tới rừng trúc. "

Đằng Ngọc Ý cười lạnh và nói: "Lúc muội và Đoan Phúc bước vào không nhìn thấy ai ngoại trừ con yêu quái, sau đó cứu được biểu tỷ, cũng không ai do thám hay lang thang xung quanh."

Đỗ phu nhân tức đến cả người run rẩy: "Đúng là loại đốn mạt! Ta đoán chắc hắn ta hoặc trốn mất tăm hoặc là núp ở một bên."

Bà hai mắt đỏ hoe nhìn Đỗ Đình Lan: " Con nói A nương nên làm gì mới tốt đây, đứa nhỏ bình thường ngoan ngoãn như vậy, thế mà giấu a nương ... Như vậy cũng thôi đi, đến tên vô sỉ như thế mà cũng để vào mắt!"

Đỗ Đình Lan sao lại không hối hận, trao lầm một tâm tình si, còn suýt mất mạng. Nước mắt nàng như mưa, đau lòng nói: "A nương phạt con gái như thế nào cũng được, tất cả sai lầm đều là con sai, a nương không được làm tổn thương thân thể."

Đỗ phu nhân dù bực mình nhưng cuối cùng cũng cảm thấy con gái mình tủi thân, tức giận trừng con gái một hồi, ôm Đỗ Đình Lan vào lòng, hai mẹ con đồng loạt khóc.

Ánh mắt Đằng Ngọc Ý lạnh lẽo, người này không phải là đồ đốn mạt, rõ ràng là một tên cặn bã máu lạnh tàn nhẫn, nếu như kiếp trước biểu tỷ cùng Hồng Nô thật sự bị Lư Triệu An hãm hại, lần này hắn nhìn thấy có người làm thay, không chừng còn đúng ý.

Chỉ là vẫn có chút chưa hiểu, lúc đó Lận Thừa Hựu đi qua rừng trúc, nếu có yêu quái ở trong rừng, lấy đạo hạnh của Lận Thừa Hựu không thể không phát hiện, vì vậy thứ này có lẽ lẻn vào sau khi Lận Thừa Hựu rời đi .

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cây yêu phát hiện hành tung của biểu tỷ và Hồng Nô, và ra tay tập kích, có phải quá trùng hợp rồi không?

Nếu muốn tìm một nữ tử xinh đẹp làm con mồi của mình, tại sao không đến một nơi đông người mà thay vào đó lại chọn một nơi vắng vẻ như vậy.

Đáng tiếc lão yêu vẫn chưa giải thích rõ ràng vấn đề, bởi vì một tiếng sấm kỳ lạ quấy nhiễu, bị Lận Thừa Hựu trượt tay đánh trở lại nguyên dạng.

“Tuyệt đối không để yên cho tên khốn nạn này.” Đỗ phu nhân thù hằn nói , “Chưa kể thư từ vẫn còn trong tay Lư Triệu An, chuyện xảy ra đêm đó có liên quan gì đến hắn ta hay không vẫn chưa chắc chắn, ta phải nói với lão gia chuyện này, để cha con nảy ra chủ ý. "

Đang nói chuyện thì Đỗ Dụ Tri và Đỗ Thiệu Đường đến, Đỗ phu nhân không đợi hai cha con xem xét Đỗ Đình Lan, đem chuyện ban nãy kể lại toàn bộ.

Đỗ Dụ Tri trợn trắng mắt, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.

Đỗ phu nhân và Đỗ Thiệu Đường ấn mạnh nhân trung một hồi, Đỗ Dụ Tri mới từ từ tỉnh dậy.

Đỗ Đình Lan càng cảm thấy tội lỗi, nếu không có Đằng Ngọc Ý nâng đỡ suýt nữa đã ngã xuống giường.

Đỗ Dụ Tri tức đến mức tay chân lạnh ngắt, không còn quan tâm đến việc dạy dỗ con gái, mắng xối xả Lư Triệu An một trận trước.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Y nhậm chức ở Quốc Tử Giám, lúc đề bảng từng đọc qua thơ của Lư Triệu An, lúc đó cảm thấy khí thế bay xa, cho rằng người này vô cùng có hoài bão, ai ngờ lại là kẻ đê hèn.

"Nếu không phải vì sợ làm hỏng danh tiếng của Lan Nhi, ngày mai ta sẽ vạch trần phẩm hạnh của kẻ này, trong triều làm sao có thể dung túng cho một tên heo chó như vậy. Để ta nghĩ phải dùng tội danh gì, đúng, vay tiền không trả, ngày mai ta sẽ lấy lý do Lư Triệu An nợ tiền không trả kiện hắn lên Sử bộ. Đến lúc đó, tên tiểu nhân này đừng nói là thông qua thi tuyển, đến công danh cũng có thể không giữ được nữa. "

Đỗ phu nhân sửng sốt nói: "Lão gia đến một tờ giấy nợ cũng không có, không có nguyên do gì mà kiện, Lư Triệu An không những không nhận tội, e rằng hắn sẽ cắn ngược lại lão gia vu khống hắn. "

Đỗ Dụ Tri ngây ra: "Ta tức đến hồ đồ rồi! Vậy thì điều tra, tên tiểu nhân hắn đã ở Trường An hơn ba tháng, nhất định sẽ có hành vi sai trái, một khi tìm thấy điểm sai, ta lập tức đến tìm lão nhân ở Ngự Sử Đài giám tội hắn, chỉ cần kiện chết hắn cũng được coi như lột trần gian tặc cho triều đình rồi. Ta cũng sẽ viết một lá thư đến Dương Châu, cần phải nghe ngóng tất cả hành vi của hắn ta khi còn ở Dương Châu. "

Đỗ Thiệu Đường trước giờ tình cảm khăng khít với tỷ tỷ, từ khi vào nhà mắt đỏ hoe vắt khăn lau mặt cho tỷ tỷ, nghe phụ thân nói cũng thấy hăng hái: "Con trai liền đi tìm người, không, không cần phiền phức như vậy, con lập tức tìm người trùm vải lên tên khốn kiếp này đánh cho một trận nhừ tử. "

Đỗ phu nhân quát: "Ngươi quay lại! Cẩn thận lộ sơ hở, người này chịu thiệt trong tay chúng ta, lúc đó không có chỗ xả không chừng còn kéo ngươi vào. Dù muốn dạy dỗ hắn cũng phải do cha ngươi ra mặt. "

Đỗ Thiệu Đường nhụt chí, giậm nhẹ chân đáp: "Chuyện này không được chuyện kia không được, vậy phải làm sao đây."

Vừa nói vừa ngồi xổm xuống trước giường của tỷ tỷ, hoàn toàn không có chủ ý

gì.

Đằng Ngọc Ý nghĩ thầm, những cách của dượng và Thiệu Đường đều là ngoài mặt, nhưng để đối phó với một kẻ tiểu nhân như Lư Triệu An, những cách thông thường là không khả thi.

Trịnh Phốc Xạ làm người thận trọng, kiếp trước có thể gả con gái duy nhất của mình cho Lư Triệu An, nhất định phải điều tra kỹ lưỡng một phen, môn sinh nhà họ Trịnh đông đúc, ngay cả nhà họ Trịnh cũng không tìm ra được hành vi sai trái của Lư Triệu An, chứng tỏ kẻ này rất giỏi trong việc che đậy.

Có lẽ thiếu sót duy nhất của Lư Triệu An chính là biểu tỷ, cho nên kiếp trước khi kết thân với Trịnh gia, tên này mới gấp gáp không đợi kịp muốn tẩy xóa bút tích này.

Đỗ Dụ Tri tức giận nói: "Đừng sợ, ta ra ngoài thu xếp."

Đằng Ngọc Ý bất chợt nói: "Dượng, người dự định lên kế hoạch thế nào?"

Đỗ Dụ Tri thở hồng hộc nói: "Để Đông Nhi đi tìm người, thuê tám chín người trong chợ, dò hỏi mọi hành tung của Lư Triệu An mấy tháng qua!"

"Ý kiến

hay. Nhưng dượng chưa bao giờ giao dịch với người trong chợ, có phải nên kiểm tra gốc gác của họ trước khi thuê không?"

Đỗ Dụ Tri sững sờ: "Cái này..."

"Thuê nhiều người như vậy đi điều tra, quả thật rất nhiều tiền, nếu mười ngày nửa tháng không tìm ra manh mối, thì nên tra đến khi nào?"

Đỗ Dụ Tri không ngừng vuốt râu: "Vậy thì tiếp tục điều tra! Chỉ cần có thể dạy dỗ tên khốn đó, cùng lắm là bán đi mấy miếng đất!"

Đằng Ngọc Ý nói, "Vậy dượng định bắt đầu điều tra ở đâu, và giao thiệp với những người trong chợ như thế nào?"

Đỗ Dụ Tri hừ lạnh một tiếng: "Ta tự mình ra tay, không tin không thể sắp xếp được chuyện này."

Đằng Ngọc Ý vô cùng đau đầu, tuy bề ngoài dượng cương trực bất khuất, nhưng bên trong lại vô cùng ngây ngô khờ khạo, nếu y đích thân ra mặt, chuyện này nhất định sẽ hỏng.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Nàng nói: "Loại lưu manh vô lại như vậy, khi dùng như con dao hai lưỡi, khi có quá nhiều người thì miệng lưỡi hỗn tạp, nếu dượng không thể quản thúc họ được, không những không thể bắt được thóp của Lư Triệu An mà còn gặp rắc rối. "

Đỗ Dụ Tri và Đỗ phu nhân sởn người, đúng vậy, họ không sợ gì khác, chỉ sợ làm lộ ra chuyện riêng tư của Lan Nhi.

Đằng Ngọc Ý nghiêm túc nói: "Con có lời, không biết dượng có muốn nghe không."

Đỗ Dụ Tri sốt ruột xua tay: "Cứ nói không sao"

"Chuyện này có thể giao cho thuộc hạ của con điều tra không?”

Đỗ Dụ Tri ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Đằng Ngọc Ý mỉm cười: "Chuyện này càng kéo dài thì càng bất lợi cho a tỷ , thuộc hạ của con nhiều năm trong quân ngũ, có cách riêng xử lý kẻ ác, sớm để họ bố trí để tránh những rắc rối khác. "

Đỗ Dụ Tri chần chừ, tiền lương chỉ đủ nuôi gia đình, để tiết kiệm tiền, người hầu sớm đã bị bãi việc rất nhiều, người hầu trong nhà không có mấy người, tất cả đều là phụ nữ già yếu và trẻ em. Nếu không quan tâm mà đi chợ Tây thuê người, tiền đập vào đó không phải con số nhỏ.

Huống hồ, những gì A Ngọc nói đều có lý, y chưa bao giờ giao thiệp những người trong chợ, dù có đến chợ Tây tạm thời tìm, cũng là những tên người Hồ ranh ma, lỡ như cái miệng của bọn họ hủy hoại danh tiếng của Lan Nhi, thì mất nhiều hơn được.

Đằng Ngọc Ý kiên nhẫn đợi dượng mở miệng, tính tình của dượng ngay thẳng, ngại mặt mũi cũng là chuyện thường tình, nhưng dượng sẽ không bao giờ cư xử bừa bãi khi nói đến chuyện quan trọng liên quan đến con cái.

Đỗ Đình Lan vẫn luôn ở bên lặng lẽ lau nước mắt, nhìn thấy phụ thân vẫn chưa quyết định, nàng nhẹ giọng thuyết phục: "Cha à, A Ngọc và dượng không phải người ngoài, chuyện này có nhiều điểm nản giải, để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn mong cha quyết định sớm. "

Đằng Ngọc Ý thầm thở phào nhẹ nhõm,tính tình biểu tỷ khoan dung hơn dượng, nhưng lại là người quả quyết nhất trong gia đình.

Đỗ phu nhân gật đầu nói: "Ngọc Nhi và Lan Nhi nói đúng, chỉ sợ không bắt được thóp của Lư Triệu An, ngược lại còn hại Lan Nhi, lão gia, cứ làm theo lời Ngọc Nhi nói, giao cho bộ hạ của em rể đi. "

Đỗ Dụ Tri nặng nề thở dài một hơi: "Bỏ đi bỏ đi, đều trách lão phu bất tài."

Lời vừa nói ra, chợt nhận ra lời nói đó sẽ khiến người hiểu lầm, hắng giọng, không được tự nhiên nói: "Ngọc Nhi, mọi chuyện nhờ cả vào con."

Đằng Ngọc Ý đứng dậy hành lễ đáp lại: "Còn một chuyện nữa cần phải bàn bạc trước với dì, Lư Triệu An vốn dĩ tránh gặp biểu tỷ, nhưng tối hôm qua lại lần đầu tiên hẹn biểu tỷ đến rừng trúc, sau đó biểu tỷ gặp phải tử vây, Lư Triệu An lại kịp thời bỏ trốn, nếu xét kỹ hơn chuyện này, có nhiều điểm đáng ngờ. "

Đỗ phu nhân và Đỗ Dụ Tri kinh ngạc: "Chẳng lẽ con nghi ngờ yêu quái có liên quan gì với Lư Triệu An?"

Đằng Ngọc Ý hừ mũi: "Chuyện này vẫn không rõ, nhưng Lư Triệu An hẹn biểu tỷ trong rừng trúc yêu quái liền xuất hiện, nếu hoàn toàn là trùng hợp thì con không tin. Thánh nhân ghét nhất yêu ma tà đạo, nếu như tra ra được Lư Triệu An dùng tà vật hại người, con đường làm quan của người này không những bị hủy hoại, mà sau này đừng nghĩ đến việc ở lại thành Trường An. "

Đỗ Thiệu Đường phấn chấn tinh thần, chạy như bay tới chỗ Đằng Ngọc Ý nói: "Ngọc biểu tỷ, chúng ta nên điều tra như thế nào?"

"Chúng ta không hiểu Đạo thuật, nhưng may là đã có người điều tra rồi, chỉ cần nghĩ cách khiến người này nghi ngờ Lư Triệu An, không sợ sẽ không phát hiện ra chân tướng."

Mọi người trong phòng đồng thanh: "Người đó là ai?"

Đằng Ngọc Ý đáp:” Đạo sĩ của Thanh Vân Quan.”

Đỗ phu nhân nghĩ: "Hiện tại Thanh Hư Tử đạo trưởng không ở Trường An--"

Đột nhiên nghĩ đến người nào đó, hai mắt đột nhiên mở to: "Thành Vương thế tử?"

Đỗ Dụ Tri lộ ra biểu tình như bị sét đánh: "Không được, không được! Người này từ nhỏ đã ngang ngược không kiêng nể gì, chúng ta bớt trêu vào thì tốt hơn."

Đằng Ngọc Ý nhướng mày, dượng hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh sợ như vậy, điều này có thể thấy thanh danh Lận Thừa Hựu bên ngoài như thế nào.

Đỗ phu nhân nói: "Lão gia, tối hôm qua chúng ta có gặp qua Thành Vương thế tử, tính tình tuy hơi kiêu ngạo nhưng lại thông minh hơn người, biết nặng biết nhẹ. Chỉ là Ngọc Nhi, nếu Thành Vương thế tử bị lôi kéo can thiệp vào chuyện này, chuyện của Lan Nhi và Lư Triệu An há chẳng phải không thể che giấu sao? "

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Đằng Ngọc Ý nghĩ: "Dì đừng quên, chuyện hôm qua Thành Vương thế tử kêu tiểu đạo sĩ đến hỏi thăm về chuyện trong rừng trúc,dì có nghĩ rằng ngay cả khi chúng ta không nói, Thành Vương thế tử cũng sẽ điều tra kỹ càng không?

Đỗ Thiệu Đường không nhịn được ho một tiếng, y có một người bạn ở Quốc Tử Giám, cha của hắn là một quan viên ở Đại Lý Tự, năm trước Lận Thừa Hựu thi đỗ Minh Kinh (1) nên đến Đại Lý Tự nhậm chức, người bạn này thường nhắc đến Lận Thừa Hựu với y.

(1) Khoa thi Tiến sĩ đầu tiên được tổ chức trong lịch sử khoa bảng được ghi nhận đầu tiên vào năm Đại Nghiệp nguyên niên (605) thời Tùy Dạng đế, mở đầu cho truyền thống khoa bảng của giáo dục Nho học. Dưới thời Tùy, Đường, tồn tại 2 hệ thống khoa cử riêng biệt là Minh kinh khoa và Tiến sĩ khoa. Minh kinh khoa khảo thí về kinh học và thời vụ sách. Tiến sĩ khoa ngoài 2 phần trên, còn bổ sung thêm gia khảo thi phú.(theo Wikipedia)

Sau khi kể tới kể lui, y cũng hiểu được một chút tính khí của vị Thành Vương thế tử này.

Y rụt rè nói với cha mẹ: "Nếu không nhờ Thành Vương thế tử tặng Lục Nguyên Đan, a tỷ sớm đã mất mạng rồi. Nếu Thành Vương thế tử muốn điều tra vụ án, nhà chúng ta lại cố tình che giấu, sự việc sẽ chỉ rắc rối hơn. "

Đỗ Dụ Tri và Đỗ phu nhân lạnh sống lưng.

Đỗ Thiệu Đường lại nói: "Việc đến nước này, cách tốt nhất là nên thành thật thẳng thắn, nếu thật sự đợi Thành Vương thế tử phát hiện ra chuyện gì rồi mới nói ra, đừng mong nhận được sự giúp đỡ của y. Về phần chuyện của a tỷ, Thành Vương thế tử ... ... Thành Vương thế tử không phải là người thích tám chuyện của người khác. "

Đỗ Dụ Tri lặng lẽ vuốt râu, Thành Vương thế tử không coi ai ra gì, lên mười thì đánh vương tử của nước Bột Hải, mười bốn tuổi thì nhổ nhúm râu trắng của Ngô Thị Trung, nhưng tuy tiểu tử này có nhiều tật xấu, chưa bao giờ nghe nói y quản việc thị phi.

Đằng Ngọc Ý mở miệng nói, "Mặc dù con không biết Lận Thừa Hựu là người thế nào, nhưng vị này là vừa con trai trưởng của vợ chồng Thành Vương, vừa được dạy dỗ nhiều năm như vậy dưới trướng của Thanh Hư Tử đạo trưởng, dù hoang đường cỡ nào cũng có giới hạn. Điểm mấu chốt là, bất kể Trịnh Phốc Xạ có muốn gả con gái cho Lư Triệu An hay không, chỉ cần Lận Thừa Hựu có thể tra ra con yêu quái đó có quan hệ với Lư Triệu An, Trịnh Phốc Xạ sẽ không bao giờ dám bảo vệ, hơn nữa với tính khí của Lận Thừa Hựu, nhất định sẽ khiến Lư Triệu An không chịu nổi. "

Như vậy, Đằng phủ và Đỗ phủ sẽ tiết kiệm được nhiều công sức.

Đỗ phu nhân nghĩ rồi nói, "Ngọc Nhi và Thiệu Đường nói đúng, lão gia, hay là đợi khi hai vị tiểu đạo trưởng đến, chúng ta chủ động nói với Thành Vương thế tử tại sao Lan Nhi lại đến rừng trúc."

Đỗ Dụ Tri cố chấp mím chặt môi, tuy nhiên trong lòng lại thả lỏng, hôm nay không biết chuyện gì nữa, liên tục bị vợ già và tiểu bối thách thức uy nghiêm, y là chủ một nhà, dù trong lòng đồng ý, trên mặt cũng không dễ dàng thể hiện ra.

Trong lúc giằng co, người hầu bước vào báo: "Lão gia, phu nhân, hai vị tiểu đạo trưởng Thanh Vân Quan đến rồi."



Mắt Đỗ phu nhân sáng lên: “ Mau mời họ vào.”

Đỗ Đình Lan vẫy Đằng Ngọc Ý: “A Ngọc, mặc y phục giúp ta.”

Đằng Ngọc Ý đứng dậy và đi vòng ra phía sau bình phong, qua một lúc, Tuyệt Thánh và Khí Chí được người hầu dẫn vào, hai người đứng trong phòng đồng thanh nói: "Bần đạo có lễ."

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Đỗ Dụ Tri đáp lễ đâu ra đấy: "Hai vị đạo trưởng, mời ngồi."

Tuyệt Thánh và Khí Trí giả vờ già dặn: "Bần đạo tới đây để thăm những người bị thương, đã nghỉ ngơi một đêm, không biết bao nhiêu người bị thương đã tỉnh."

Đỗ Dụ Tri đáp: "Tỉnh thì tỉnh rồi, chỉ là nôn mửa không ngừng, không dám tự mình mời y quan, chính vì chờ Đạo trưởng đến kiểm tra."

Tuyệt Thánh già dặn ùm một tiếng: "Đây là dư độc chưa sạch, chỉ cần dùng một ít đơn thuốc giải độc là được rồi."

Đỗ phu nhân niềm nở mời Tuyệt Thánh và Khí Trí vào trong: "Hai vị đạo trưởng, mời đi bên này, lúc tiểu nữ vừa tỉnh dậy thần trí không rõ ràng, nói về chuyện xảy ra đêm qua liền sợ hãi."

Vừa nói chuyện vừa dẫn Tuyệt Thánh và Khí Trí đến sau bình phong, Đằng Ngọc Ý đã lo liệu ổn thỏa cho Đỗ Đình Lan, Đỗ Đình Lan không thể dậy nổi, đành phải ngồi ở bên giường, nâng hai tay bằng trước trán: "Gặp qua hai vị đạo trưởng."

Tuyệt Thánh và Khí Trí nói "đắc tội", bước lên trước vạch mí mắt của Đỗ Đình Lan kiểm tra, gật đầu, lại kêu Đỗ Đình Lan thè lưỡi, cuối cùng xem xét móng tay và lòng bàn tay của nàng, sau khi kiểm tra xong, hai người cùng lúc nghiêng đầu nhìn Đỗ Đình Lan.

Đỗ phu nhân và Đỗ Thiệu Đường thầm thấy kỳ quái, không biết Thanh Hư Tử đạo trưởng đã dạy dỗ như thế nào, hai đứa trẻ này tuy còn nhỏ nhưng ngôn hành cử chỉ lại không hề mắc lỗi, chỉ là thần thái sơ ý để lộ ra vẫn còn sự non nớt của trẻ con.

“Không có gì đáng ngại.” Tuyệt Thánh lấy lọ thuốc từ trong l*иg ngực ra, “Đem viên thuốc ngày nghiền nát,mỗi sáng một viên, uống với nước là được.”

Nói xong, Tuyệt Thánh nhìn khắp nơi: “ Những vị bị thương khác ở đâu rồi?”

Đằng Ngọc Ý đang lo lắng cho Đoan Phúc: "Bạch Chỉ và Hồng Nô đang ở trong phòng phụ, nghe nói đã tỉnh rồi, nam nô bộc bị thương được đặt ở tiền viện, quản sự vẫn chưa báo lại."

Tuyệt Thánh và Khí Trí liền nói: "Vậy thì hãy đi xem hai nữ hầu trước."

Tình trạng của Bạch Chỉ và Hồng Nô không tệ như của Đỗ Đình Lan, sau khi tỉnh dậy họ la hét liên tục, Tuyệt Thánh và Khí Trí dùng hai lá bùa Định Thần, vội niệm một đoạn chú Thanh Tâm mới thấy đỡ hơn.

Cuối cùng chính là Đoan Phúc, Đoan Phúc được đưa đến tiền viện Tùng Quân Đường vào đêm qua.

Nhà họ Du biết rõ tầm quan trọng của lão bộc này trong lòng Đằng Ngọc Ý, ngoại trừ Đỗ Phu nhân ở lại chăm sóc Đỗ Đình Lan, cha con Đỗ thị đều tự nhiên cùng Đằng Ngọc Ý đến thăm Đoan Phúc.

Đoan Phúc lẳng lặng nằm trên giường, trên bàn đặt một cái bát rỗng, nhìn thấy Đằng Ngọc Ý cùng một hàng người bước vào, cố gắng muốn xuống giường.

Đằng Ngọc Ý và Đỗ Thiệu Đường vội vàng bước lên phía trước: "Ngươi bị thương nặng vừa mới tỉnh, đừng quan tâm những lễ tiết này, mau nằm xuống."

Đoan Phúc ngưỡng cổ không chịu nằm, hừ giọng nói: "Nương tử không sao chứ?"

Đằng Ngọc Ý trịnh trọng gật đầu: “ Ta không sao.”

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Lúc này Đoan Phúc mới buông lỏng, từ từ nằm lại.

Tuyệt Thánh và Khí Trí vô cùng ngờ vực,thấy người đàn ông này đã hơn năm mươi, tóc hoa râm, mũi chim ưng mắt diều hâu, tựa như có huyết thống người Hồ, mà đôi tay cứng như đá, vừa nhìn liền biết võ công bất phàm, thảo nào rõ ràng không biết thuật pháp, vẫn có thể đánh với yêu quái mấy chiêu.

Kỳ lạ là nam bộc này dường như trong mắt chỉ có chủ nhân, không những không thèm đoái hoài gì đến hai người khách lạ bọn họ, cũng không chào hỏi cha con Đỗ thị.

Cha con Đỗ thị đã quen với việc này, đặc biệt là Đỗ Thiệu Đường, mấy năm trước có vài lần gặp Đoan Phúc, cũng từng nghĩ rằng y là người câm.

Một người đàn ông to lớn như vậy, mỗi ngày không nói gì đi theo phía sau biểu tỷ.

Có một khoảng thời gian y luôn muốn biết tại sao người đàn ông này không vợ không con, hỏi thăm A nương mấy lần mới biết được Đoan Phúc là yêm thụ (người bị thiến).

Thỉnh thoảng trong phủ có yến tiệc, những vị khách nhỏ tuổi thấy Đoan Phúc kỳ quái không nhịn được trêu chọc, Đoan Phúc trông có vẻ dọa người nhưng tính tình rất tốt, dù có bị chọc ghẹo đến giận cũng chỉ im lặng nhường nhịn.

Nhưng Ngọc biểu tỷ của y, nếu ai dám trêu chọc Đoan Phúc của nàng ấy, nhất định sẽ nổi giận, có sự bảo vệ của Ngọc biểu tỷ, không ai còn dám trêu chọc Đoan Phúc nữa.

Đỗ Thiệu Đường nghĩ, trong rừng tối hôm qua, nếu Đoan Phúc không chống cự một lúc, sợ rằng A tỷ đã bỏ mạng trong rừng, vậy nên y càng thêm kính trọng Đoan Phúc.

“Đoan Phúc, đây là hai vị đạo trưởng của Thanh Vân Quan.” Đỗ Thiệu Đường ôn hoà nói, “Tối hôm qua ngươi bị thương nặng nhất, tay cũng gãy rồi, hiếm khi có đạo trưởng đích thân tới đây, nhân cơ hội này sẽ nhờ họ xem xét kỹ cho người. "

Đoan Phúc không có chút phản ứng nào với việc này, giống như một cái cọc gỗ, Đỗ Thiệu Đường xấu hổ gãi gãi đầu, Đằng Ngọc Ý vỗ vai Đỗ Thiệu Đường ra hiệu cho y đừng để trong lòng, tiếp đó quay đầu nhìn Tuyệt Thánh và Khí Chí, trịnh trọng nói: "Để đạo trưởng chê cười rồi, lúc đó y đánh với yêu quái ở cự ly gần, lão nô tuy không giỏi chữ nghĩa có lẽ là bị thương không nhẹ, chính mình không chịu nói nên chỉ có thể phiền hai vị đạo trưởng rồi. "

Tuyệt Thánh và Khí Trí nghiêm túc gật đầu: "Chúng ta sẽ xem xét kỹ."

Lúc này Đoan Phúc mới có phản ứng, chậm rãi hướng ánh mắt về phía hai vị tiểu đạo trưởng.

Hai người đã cắt đứt một đoạn ống tay áo của Đoan Phúc, trên vai hở ra một vết thương rộng bằng ngón tay, bên trong lờ mờ nhìn thấy xương trắng, bên mép vết thương có thịt chết cuộn tròn, may mà không có màu xanh đen, đã không còn chất độc nào trong cơ thể nữa.

"Nội lực y thâm hậu, máu chảy nhanh hơn người khác, không cần uống thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là được, nhưng vết thương này cần phải mời y quan đến xử lý."

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Bị làm cho gãy tay như vậy, nếu đổi lại là người khác sớm đã kêu lên đau đớn, nhưng Đoan Phúc ngồi yên lặng, đến lông mày cũng chưa nhăn một cái.

Đằng Ngọc Ý: "Đoan Phúc, ngươi đã nghe đạo trưởng nói rồi chứ."

Đoan Phúc gật gật đầu

"Tĩnh dưỡng cho tốt, đợi lát nữa y quan đến, ngươi phải hợp tác, phải nhờ họ xem kỹ đừng để lại mầm bệnh."

Đoan Phúc đồng ý.

Đằng Ngọc Ý yên tâm đi ra, đoàn người tới trong đình, Tuyệt Thánh và Khí Trí đối mắt nhau, chủ động mở miệng nói: "Sư huynh phái chúng ta tới, ngoại trừ tẩy độc còn sót lại cho những người bị thương, còn để chúng ta hỏi thăm chuyện trong rừng trúc đêm ấy. Đêm đó yêu quái xuất hiện kì quái, nếu không nhổ cây tìm rễ thì sẽ tiềm ẩn hậu hoạn to lớn. Đỗ nương tử đã tỉnh rồi, chi bằng chúng ta quay lại hậu viện, nhờ Đỗ nương tử kể những gì đã xảy ra trong khu rừng đêm đó. "

Đằng Ngọc Ý liếc nhìn dượng, không phải đến rồi sao.

Đỗ Dụ Tri lau lau mồ hôi trên trán

Đỗ Thiệu Đường cũng bận rộn nháy mắt với cha: Cha, mau quyết định đi. Người không thể trốn tránh, cái này gọi lễ trước binh sau, chờ Lận Thừa Hựu đích thân đến hỏi, tuyệt đối sẽ không khách sáo như vậy đâu.

Ngũ quan Đỗ Dụ Tri chau lại một cục, lông mày nhíu chặt rồi buông lỏng, cuối cùng hạ quyết tâm: "Tiểu nữ quả nhiên nhớ ra một số chuyện kỳ

quái, nhưng xin hai vị đạo trưởng chuyển lời cho thế tử, chuyện có liên quan đến đời tư của Đỗ gia, người biết càng ít càng tốt. Dù muốn nói thì cũng chỉ có thể nói với thế tử, hơn nữa cần thế tử giữ bí mật và không được phát tán ra ngoài. Thế tử luôn coi trừ tà là trách nhiệm của bản thân, có lẽ sẽ không từ chối. "

Tuyệt Thánh và Khí Trí ngây ra một lúc, chỉ có thể nói với một mình sư huynh?

Khuôn mặt Đỗ Dụ Tri cứng nhắc, biểu thị chuyện này không cần phải thương lượng.

Hai người ngây ngốc gật đầu: “ Được, chúng ta sẽ báo lại với sư huynh.”

Lập tức lại nghiêm nghị nói: "Đúng rồi, bần đạo vẫn còn một chuyện cần phải nói riêng với Đằng nương tử."

Đỗ Dụ Tri và Đỗ Thiệu Đường kinh ngạc nhìn Đằng Ngọc Ý, Đằng Ngọc Ý cười trong lòng, chuyện này đã nói trước rồi, tiểu đạo trưởng Tuyệt Thánh mang trùng tới cửa, nàng lấy kiếm phỉ thuý ra cho y chơi, xem ra Tuyệt Thánh không quên ước định của họ đêm qua, vậy nên ho khan một tiếng: "Dượng, Thiệu Đường, hay là hai người đi trước, con ở lại nói vài câu với hai vị đạo trưởng."

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Đỗ Thiệu Đường không hiểu, cố ý hỏi thăm vài câu, lại sợ Ngọc biểu tỷ không vui. Đỗ Dụ Tri chắp tay không nói, theo lý thì như thế không hợp quy tắc, tuy nhiên hai vị đạo sĩ này mới tám chín tuổi, thật sự không có gì phải kiêng kỵ, nghiêm nghị dặn dò vài câu rồi cùng Đỗ Thiệu Đường rời đi.

Ở một góc trong viện có một gian đình nhỏ hình cánh chim bay, Đằng Ngọc Ý chỉ về phía đó: "Hai vị đạo trưởng, chi bằng chúng ta tới đó nói chuyện."

Khuôn mặt của Tuyệt Thánh và Khí Trí căng thẳng, nhưng họ bước đi trong vô thức: "Chúng ta rất bận, nói vài lời liền rời đi."

Đằng Ngọc Ý nhịn cười gật đầu, để Xuân Nhung và Bích La ở lại tại chỗ, tự mình dẫn theo Tuyệt Thánh và Khí Chí bước vào gian đình.

Khi vào trong đình, nàng trước tiên hào phóng đặt thanh kiếm phỉ thuý trên bàn đá: "Đây, mời hai vị đạo trưởng thưởng thức."

Tuyệt Thánh và Khí Trí giả vờ không quan tâm đến thanh kiếm phỉ thuý, nhìn quang cảnh khu vườn rất lâu, làm bộ cả nửa ngày, từ đầu chí cuối không thấy Đằng Ngọc Ý lên tiếng, cuối cùng Tuyệt Thánh không nhịn được nữa: "Đằng nương tử, sao tỷ không hỏi ta có mang trùng ngứa theo không? "

Đằng Ngọc Ý hơi kinh ngạc: “ Trùng ngứa gì?”

Hai người nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao lại khác xa với dự kiến, Đằng nương tử chủ động lấy kiếm phỉ thuý ra, nhưng cũng không yêu cầu họ đưa trùng ngứa.

Hai người khó hiểu nhìn về phía kiếm phỉ thuý.

Tối hôm qua cách quá xa, chưa từng rõ ràng, hôm nay đặt ở dưới ánh mặt trời, kiếm này sáng loáng như băng.

Khí Trí cẩn thận cầm nó lên: "Quả thật là thần vật, nhưng thật tiếc ngay cả sư huynh cũng không nhìn ra được xuất xứ của thanh kiếm này."

Tuyệt Thánh cũng khen không ngớt lời: "Nói ra cũng kỳ lạ, thanh kiếm này trông giống như phỉ thuý, nhưng nếu nó thực sự được làm bằng phỉ thuý, làm sao có thể không bị hư hại?"

Khí Trí đang định mở miệng, bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Hả? Ta không nhìn nhầm chứ, tại sao kiếm không còn sáng như tối hôm qua? Tuyệt Thánh, ngươi nhìn kỹ một chút."

Tuyệt Thánh dụi dụi mắt:” Hình như có gì đó không đúng.”

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Nói xong từ trong ngực lấy một mảnh bùa đen, đốt lên một ngọn đèn đỏ, muốn đốt thanh kiếm.

Đằng Ngọc Ý đoạt lấy kiếm phỉ thuý: "Đạo trưởng, đệ muốn làm gì?"

Tuyệt Thánh nghiêm nghị nói: "Đằng nương tử, đây là bùa Khánh Kị, có thể dùng nó để kiểm tra linh lực của pháp khí. Đệ thấy thanh kiếm này có gì đó không ổn, chuẩn bị dùng lá bùa này để kiểm tra nó."

“Bùa Khánh Kị?”

"Đúng vậy. Cái gọi là"Khánh Kị" là tinh khí của Hạc Trạch, thường được gọi là thủy quỷ. Thủy quỷ pháp lực thấp, nhưng oán khí vô cùng nặng, chỉ cần bôi thi khí của thủy quỷ lên lá bùa, có thể dùng để kiểm tra các pháp khí của Đạo gia, nếu linh lực của pháp khí Đạo gia không bị hư hại, bùa Khánh Kị khi chạm vào liền sẽ tiêu tán, nhưng nếu linh lực của pháp khí bị hư hại, lửa trên bùa sẽ không bao giờ tắt. "

Chí Trí vừa nói, đầu ngón đốt một lá bùa đưa đến gần thanh kiếm phỉ thuý, ngọn lửa không di chuyển chút nào, nhưng khi đưa đến kiếm gỗ đào trong tay mình, ngọn lửa liền tắt nhanh chóng.

Tuyệt Thánh và Khí Trí kinh sợ biến sắc : "Đằng nương tử, thanh kiếm của tỷ đã mất đi linh lực rồi, không tin nương tử hãy tự mình thử đi."

Ánh mắt Đằng Ngọc ý đảo qua lại trên mặt Tuyệt Thánh và Khí Trí, kéo dài giọng nói: "Ta nghĩ không cần đâu, thanh kiếm này đã ở bên cạnh ta một đêm, làm sao có thể mất linh lực một cách vô cớ?"

"Nhưng bùa Khánh Kị trước giờ chưa từng xảy ra vấn đề ..." Tuyệt Thánh trầm ngâm trong chốc lát, "Hay là thế này đi, chúng ta đổi một cái khác xem sao?"

Khí Trí chỉ Trấn Đàn Mộc trong ngực:” Thử cái này.”

Cả hai di chuyển khúc Trấn Đàn Mộc đến trước lá bùa Khánh Kị, ngọn lửa tắt ngúm không phát ra một tiếng động, lại thử thêm nhiều lần, chỉ có kiếm phỉ thuý của Đằng Ngọc Ý không được.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Vẻ mặt Khí Trí đanh lại: "Chết rồi, Đằng nương tử, linh khí trên thanh kiếm của tỷ còn không thể so với Trấn Đàn Mộc mỗi người có một cây trong Quan."

Tuyệt Thánh lo lắng nói: "Chẳng lẽ là do sau khi chém đứt móng vuốt của yêu quái kia không cung phụng kịp thời, linh kiếm bị yêu khí trói chặt rồi? Đằng nương tử, có thể tỷ không biết, càng là một thần khí như vậy, càng phải cẩn thận cung phụng. "

“Cung phụng?”

“ Không sai, cung phụng thường xuyên mới có thể đảm bảo duy trì linh lực của pháp khí.”

Tuyệt Thánh xoè đôi bàn tay mập mạp của mình ra: "Đằng nương tử, kiếm linh của tỷ đã bị tổn hại rồi, nếu không nhanh chóng nghĩ cách, rất có thể sẽ trở thành đồ phế thải."

Hai người tôi một câu anh một câu, càng nói càng huyễn hoặc.

Trên mặt Đằng Ngọc Ý không gợn sóng, nhưng trong lòng lại lặng lẽ đánh trống.

Thanh kiếm phỉ thuý này nàng có được sau khi rơi xuống nước trên đường đến Trường An, ban đầu chỉ cảm thấy nó thân thiết dị thường, sau khi tỉnh lại ngày đêm vuốt ve, Trình Bác và Đoan Phúc cho rằng kiếm này rất kỳ quái, có một lần nhân lúc nàng đang ngủ lấy đi, lặng lẽ ném nó trở lại trong nước.

Đêm hôm đó nàng gặp ác mộng liên miên, ngày hôm sau đi khắp nơi tìm kiếm, Trình Bác và Đoan Phúc không còn cách nào khác, chỉ có thể quăng lưới vớt lên, thật kỳ lạ là thanh kiếm không hề chìm xuống đáy sông, vừa vớt liền vớt lên được ngay.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)



Sau khi thanh kiếm trở lại bên cạnh nàng, những yêu ma quỷ quái trong giấc mơ đã biến mất, nhưng dù là như vậy, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ thanh kiếm này có gì thần thông, đêm qua trong rừng trong lúc nguy cấp đã đâm một kiếm, mới biết rằng nó có thể đối phó với ma quỷ.

Hoá ra loại đồ vật này cũng cần cung phụng sao? Trước kia chưa từng nghe ai nhắc đến.

Tuyệt Thánh nhận thấy Đằng Ngọc Ý do dự, liền nhân cơ hội nói: "Những pháp khí bình thường đương nhiên không cần cung phụng, nhưng trong Quan của chúng đệ thu thập rất nhiều pháp khí cổ quái, nói đến cách cung phụng, không nơi nào có thể thông thạo hơn Thanh Vân Quan, Đằng nương tử không ngại thì có thể đưa thanh kiếm cho chúng đệ,đợi kiếm khôi phục lại linh khí sẽ trả lại tỷ. Nhưng trước tiên tỷ phải cho chúng đệ biết, thanh kiếm đến từ đâu. "

Đằng Ngọc Ý khẽ vuốt kiếm: "Giao kiếm cho hai vị đạo trưởng cũng được..."

Mắt Tuyệt Thánh và Khí Trí sáng lên.

Đằng Ngọc Ý ung dung thong thả nói: "Chỉ là chỗ ta vẫn còn một ít đồ hiếm, đều là trong lúc hấp hối a nương để lại cho ta, nếu nói ra, kiếm phỉ thuý là bình thường nhất trong số đó."

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Đôi mắt Tuyệt Thánh và Khí Trí hơi mở to, thanh kiếm phỉ thuý đã đủ cho người ta mở mang tầm mắt rồi, chẳng lẽ chỉ là thanh kiếm thông thường nhất thôi sao?

"Nếu đặt tất cả bảo vật của mình ở Thanh Vân Quan, e rằng sẽ rất tốn kém."

Hai người thầm đoán lời nói của Đằng Ngọc Ý là thật hay giả, nhưng trước đó nàng không hỏi gì đến trùng ngứa, đầu tiên đã đặt kiếm lên bàn đá, bộ dáng một chút cũng không quan tâm, dường như thật sự không để kiếm phỉ thuý vào mắt.

Đằng Ngọc Ý chậm rề rề nói: "Nếu Đạo trưởng có hứng thú, ta có thể lệnh cho người mang những thứ còn lại đến."

Lần này, ngay cả Khí Trí cũng không thể bình tĩnh nổi, vui vẻ đáp: "Vậy thì xin mời, chúng đệ vừa hay giúp Đằng nương tử đem hết về Thanh Vân Quan cung phụng."

Đằng Ngọc Ý chuyển lời: “ Chỉ là——“

Hai người nghẹn ngào nói: “Làm sao?”

"Pháp khí của ta không thể cứ cung phụng trong Thanh Vân Quan quanh năm, dù sao một ngày nào đó cũng phải mang về, đạo trưởng có thể nói cho ta, pháp khí của Đạo gia thường có những cách cung phụng nào không?"

Hai người đều ngớ ra, hành vi hôm nay đều là do sư huynh dạy, thật giả lẫn lộn, lời giả dối được che đậy bằng cái vỏ thật, chỉ có một điều là thật, pháp khí Đạo gia quả thật có phương pháp cung phụng riêng.

Nếu Đằng nương tử đã đồng ý giao kiếm phỉ thuý, nói những chuyện không liên quan đến trùng ngứa cũng không sao, bởi vì nếu không có sự trợ giúp của đạo sĩ, dù biết phương pháp cũng vô dụng.

Khí Trí nghiêm nghị nói: "Lấy giun khoá hồn của sư huynh làm ví dụ, thứ này vốn là một con sâu, bởi vì lĩnh ngộ quá thấp, ngàn năm tu luyện cũng không toạ hoá được. Về sau gặp được cao nhân, cơ duyên xảo hợp điểm hoá nó thành linh khí. Năm đó nó tu luyện lấy mật ong làm thức ăn, đến nay vẫn không thay đổi sở thích ăn những mứt tương ngọt, cách bảy ngày phải ngâm nó vào trong vò tương mía, nếu không linh lực nó sẽ giảm mạnh."



“Đây là lần đầu tiên nghe nói đến pháp khí thích uống tương ngọt.” Đằng Ngọc Ý tò mò hỏi: “Còn gì nữa không?

Tuyệt Thánh: "Còn có chổi Hằng Phong của sư tôn, được làm từ cỏ ngải do Thanh Liên Tôn giả trên núi Chung Nam, tính tình Thánh Liên Tôn giản dị, không thích có người bên cạnh hầu hạ, năm đó dùng cây chổi Hằng Phong này tự mình quét dọn Lư Cung, trong lúc quét dọn trút tâm pháp vào, dần dà chổi Hằng Phong cũng có linh lực. Sau khi Thanh Liên tôn giả qua đời, chổi Hằng Phong được làm thành một cây phất Trần trao cho hậu nhân phái Chung Nam, khí linh trong phất trần thương nhớ Thanh Liên tôn giả, mỗi tháng đều sẽ làm loạn một lần, cách cung phụng là đem nó đi quét hết đình viện, nếu không nó sẽ nhảy từ trên bàn thờ xuống, phát cuồng chạy lung tung khắp sân."

Đằng Ngọc Ý tò mò đáp:”Ôi trời, một cây phất trần làm sao có thể chạy?”

Tuyệt Thánh nhảy nhót thị phạm: "Như thế này, từng búng từng búng, chạy nhanh lắm luôn không ai đuổi kịp".

“Thật thú vị thật thú vị.” Đằng Ngọc Ý vui vẻ

“Nói nhiều như vậy, còn có linh khí nào ăn trùng không?

"Tất nhiên là có. Trong Quan có một chiếc gương Huyền Minh, nó được hoá từ Thần thú Xuyên Sơn. Chiếc gương này có thể nhận ra biết âm ty, khí sạch và khí tà, rất có bản lĩnh, nhưng cứ sau bảy bảy mươi bốn chín ngày phải đặt một đĩa mối trước gương để nó ăn, nếu không, nó sẽ kêu như quỷ khóc sói gào trong gương. Gần đây thành Trường An ngày càng ít mối, để tìm mối, chúng đệ không biết đã chạy đến bao nhiêu nơi. Sau này Sư tôn thay mối bằng bạch trùng, gương Huyền Minh cũng không kén ăn. "

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Đằng Ngọc Ý ngạc nhiên: "Sư huynh của các đệ đã biến bạch trùng thành con trùng ngứa tà môn rồi, có phải không thể cho ăn nữa hả?"

Khí Trí nói: "Trùng ngứa có tác dụng của trùng ngứa, bạch trùng có tác dụng của bạch trùng, chúng không liên quan đến nhau. Hơn nữa, bạch trùng rất dễ phát triển, vừa hay kịp phân đủ bốn mươi chín ngày cho gương Huyền Minh ăn, một khi vượt quá thời hạn sẽ không xong. "

Đằng Ngọc Ý nghe rất thích thú, giả vờ thản nhiên hỏi: "Xem ra chu kỳ cung phụng có khác nhau, ngắn nhất là mấy ngày, lâu nhất là mấy ngày?"

Tuyệt Thánh thuận miệng nói: "Ngắn nhất bảy ngày, nhiều nhất mấy tháng."

Đằng Ngọc Ý thình lình nói: "Hả? Nếu ngắn nhất là bảy ngày, tối hôm qua là lần đầu tiên sử dụng kiếm này, làm sao có thể một đêm đã xảy ra chuyện?"

Tuyệt Thánh và Khí Trí như ngốc luôn, chỉ có thể trách khi nãy nói quá hí hửng, vừa không cẩn thận đã nói hố rồi.

"Chỉ dựa vào một lá bùa Khánh Kị , e rằng không thể phán đoán được là đã mất đi linh lực hay chưa." Đằng Ngọc Ý xoè tay về phía hai người bọn họ, "Lấy trùng ngứa ra đây đi, rốt cuộc kiếm có mất linh lực hay không, dùng con trùng tà môn này thử là biết ngay.”

Trong lòng hai người xoắn xuýt như bánh quai chèo, tưởng rằng đã cho Đằng nương tử vào tròng rồi, nhưng không ngờ cuối cùng chính mình nhảy vào hố trước.

Nếu họ không chịu lấy ra, không khác gì thừa nhận họ đã cố lừa lấy kiếm phỉ thuý, không cẩn thận lan truyền ra ngoài, danh tiếng của Thanh Vân Quan sẽ bị hủy hoại.

Nhưng nếu lấy nó ra, Đằng nương tử thử một chút liền biết thanh kiếm phỉ thuý không hề mất linh lực, vậy thì những gì sư huynh giao phó hôm nay sẽ bị nhỡ mất.

Họ đã bận rộn vô ích, thay vì có thể lừa kiếm phỉ thuý, họ lại phải giao ra túi trùng ngứa. Nếu sớm biết như thế vừa rồi không nên bất cẩn, vị Đằng nương tử này thực sự xảo quyệt hơn họ nghĩ.

Đằng Ngọc Ý thấy hai người trì trệ bất động , giả bộ kinh ngạc: "Sao vậy, chẳng lẽ đạo trưởng không dám thử?"

Tuyệt Thánh và Khí Trí chần chừ, thứ vật trấn tà như kiếm phỉ thuý chưa chắc có phản ứng với trùng ngứa, cứ thử đi vậy, cùng lắm là tuỳ cơ ứng biến.

Hai người ôm tâm lý gặp may mắn, từ trong tay áo lấy ra [Trùng khiến ngươi ngứa ngứa ngứa tới nở hoa sống không bằng chết], cùng thuốc giải đặt lên bàn.

Đằng Ngọc Ý nhìn chăm chú, chiếc túi bên trái hơi nhỏ đầy nặng, chiếc túi bên phải phồng lên, rõ ràng có thứ gì đó đang loi nhoi.

Mở cái túi loi nhoi ra, bên trong toàn là màu xanh ngọc, toàn bộ là tiểu trùng vỏ cứng màu xanh đang chen chúc một chỗ.

Khí Trí nhắc nhở Đằng Ngọc Ý: "Đằng nương tử, con trùng này di chuyển cực nhanh, cẩn thận nó bay tới trên người tỷ."

Đằng Ngọc Ý cười mở ra cái túi khác trên bàn: "Có nó là không sao cả, đúng không? Đây là bột thuốc sao? Cảm ơn đạo trưởng đã tặng thuốc."

Tuyệt Thánh há há miệng, hậm hực gật đầu

Đằng Ngọc Ý tháo sợi dây ra, bên trong là bột thuốc màu vàng gừng, gần lại có mùi thơm nhẹ phảng phất.

“Trùng ngứa cũng có, thuốc giải cũng có.” Đằng Ngọc Ý thuận tay đặt gói thuốc giải vào trong ống tay áo, “Kiếm của ta rốt cuộc có mất linh lực hay không, hiện tại có thể thử xem.”

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Khí Trí uể oải bĩu môi, lôi ra hai con trùng ngứa từ trong túi, trong miệng “xuy xuy”, đuổi lũ trùng lên thanh kiếm phỉ thuý.

Con trùng duỗi ra một đôi vòi mỏng màu lục, từ từ leo lên dọc theo thân kiếm, thanh kiếm mặc cho con trùng độc giẫm lên mình, lặng lẽ không có bất kỳ phản ứng nào.

Tuyệt Thánh cố ý than thở: "Nhìn xem, thanh kiếm này quả thực đã mất đi linh lực, ngay cả hai con trùng ngứa cũng không làm được gì."

Khí Trí nhân đó vội vàng nói: "Đằng nương tử lần này nên tin rồi chứ? Kiếm của tỷ không ổn, nhanh chóng nói cho bần đạo biết về nguồn gốc của thanh kiếm, bần đạo có thể sớm nghĩ ra phương pháp cung phụng. "

“Chờ một chút.” Đằng Ngọc Ý cầm kiếm lên, “Ta nghe nói pháp khí cũng nhận chủ, nếu thanh kiếm này là vật của ta, đương nhiên ta nên tự mình thử xem.”

Ngay khi thanh kiếm chạm đến tay nàng, một tia sáng yếu ớt lóe lên trên lưỡi kiếm mỏng, hai con trùng dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, một đôi cánh màu lục lam gần như trong suốt nhanh chóng xòe ra, để lộ những sợi lông đỏ thẫm dày đặc bên dưới.

Đằng Ngọc Ý cau mày, vừa rồi còn cảm thấy con trùng này độc nhất vô nhị, một khi lộ ra sự hung dữ cũng không còn cảm thấy đáng yêu nữa.

Con trùng uốn éo trong giây lát, coi Đằng Ngọc Ý là mục tiêu tấn công, vòi trên đầu dài ra, hung tợn bật lên từ trên lưỡi kiếm.

Nhịp tim Đằng Ngọc Ý tăng nhanh, thứ này di chuyển nhanh như chớp, trúng chiêu chỉ trong tích tắc, thanh kiếm trong tay vẫn im bặt như cũ, thật sự mất đi linh lực rồi sao? Chính vào lúc này, ánh sáng của thanh kiếm bùng lên, hai con trùng như bị đốt cháy, vật vờ rơi xuống bàn.

Tuyệt Thánh và Khí Trí kinh ngạc thất sắc, chen lên để xem, những con trùng màu xanh lục đã biến thành hai đám tro nhỏ.

Đằng Ngọc Ý vừa dùng khăn tay lau ngọc kiếm, vừa cười tươi rói mà nói: “Ta nói mà, làm sao có thể vô cớ mất đi linh lực, dù cho có cung phụng thì hiện tại vẫn chưa đến lúc, không ngờ đạo trưởng lại nhìn lầm.”

Hai người họ xấu hổ không thôi, Tuyệt Thánh liếc trái liếc phải, lấy bùa Khánh Kị trong ngực ra, cười haha

nói: "Mấy hôm trước ngày nào cũng mưa, lá bùa này sớm đã bị ẩm rồi, Khí Trí không được lười biếng, trở về ngay lập tức đi phơi đi. Đằng nương tử, nếu ngọc kiếm không mất đi linh lực, hiện tại người bị thương đều không sao cả, bần đạo không tiện ở lâu nên xin cáo từ."

Khí Trí nản lòng đi theo phía sau Tuyệt Thánh, lần đầu tiên ra mặt lừa người ta đã bị thất bại thảm hại, không những không lừa được Ngọc Kiếm, còn bồi thêm cả trùng ngứa và thuốc bột. Sư huynh sẽ không tha thứ cho họ, nên quay trở lại đợi cấm túc vậy.

Đằng Ngọc Ý chỉ vào tỳ nữ bên ngoài gian đình, mỉm cười nói: "Ta đã chuẩn bị một ít lễ vật hậu hĩnh để cảm ơn hai vị đạo sĩ hào phóng tặng trùng."

Tuyệt Thánh ỉu xìu ngẩng đầu lên, nô tỳ nối gót đi vào, cầm một vài chiếc hộp gấm đỏ, lặng lẽ đứng sang một bên.

Ngay cả quà cảm ơn cũng đã chuẩn bị từ trước, có thể thấy Đằng nương tử đã nắm chắc nhất định lấy được trùng ngứa.

Cảm thấy bị sỉ nhục, cả hai sa sầm mặt mày, bất khuất bước ra ngoài. Tuy nhiên Đằng nương tử lời nói khiêm tốn có lễ, thực sự rất khó để ghét.

Tâm trạng Đằng Ngọc Ý cực kỳ tốt, mỉm cười híp mắt cất cái túi đựng trùng trên bàn đá, đang định buộc chặt sợi dây đỏ, thì như ánh chớp, một thứ khác bay ra khỏi túi, bay thẳng tới chỗ thanh kiếm phỉ thuý trên bàn đá.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Nàng chỉ nghĩ lại là trùng ngứa, cũng không quan tâm lắm, ai ngờ bay lại gần, mới phát hiện ra đó là một con bướm đen như mực, Khí Trí trong lúc quay đầu lại thì vô tình nhìn thấy nó, đôi mắt y chợt mở to, lo lắng nói, "Đằng nương tử cẩn thận."

Đằng Ngọc Ý còn chưa trả lời, thứ đó đã bổ nhào lên kiếm phỉ thuý, chỉ nghe "phốc phốc" một tiếng, hóa thành một đám khói đen, khói bay quanh kiếm ba vòng, mây mù liền biến mất.

Đằng Ngọc Ý kỳ quái:” Đây là?”

Vừa tập trung nhìn, không nhịn được sắc mặt biến đổi, lưỡi kiếm vốn dĩ trong suốt sáng ngời như được bôi một lớp bụi bẩn, tích tắc bỗng trở nên xám xịt.

Tuyệt Thánh và Khí Trí chết lặng, sư huynh trộn thứ này vào lúc nào vậy? Chẳng lẽ sợ bọn họ không phải đối thủ của Đằng nương tử, vì vậy đã chuẩn bị chiêu này trước.

Bây giờ thì tốt rồi, linh lực của thanh kiếm phỉ thuý đã hoàn toàn bị phong ấn.

Đằng Ngọc Ý lòng biết có điều dị thường, vội vã đổ ra một con trùng khác và đặt nó trên thanh kiếm, tuy nhiên dù con trùng có làm loạn thế nào, kiếm cũng giống như một đầm nước bị đóng băng.

Đằng Ngọc Ý yên lặng nhìn hai người: "Hai vị đạo trưởng, chuyện này là sao vậy?"

Lần đầu tiên hai người được lệnh đi làm hại người khác, không tránh khỏi có chút xấu hổ, Tuyệt Thánh vỗ trán: "Trong Quan còn có chuyện phải làm, ở phủ lâu như vậy, bần đạo xin cáo từ trước. "

Y chạy như bay xuống bậc thềm, vừa đi vừa nói: “ Đằng nương tử chỉ cần bôi bột thuốc này lên da, trùng ngứa liền không dám đến gần tỷ.”

Khí Trí cảm thấy áy náy: "Cái này gọi là Sát Linh Hoàn, chuyên dùng để phong ấn linh lực của pháp khí... Thanh kiếm của Đằng nương tử đã bị phong ấn rồi, cũng chỉ có sư huynh mới có thể giải được... Cái đó, tối mai Thải Phượng Lâu có đại hội thưởng rượu, gần đây nơi đó tà khí nặng nề, tối mai sư huynh đưa chúng ta đến đó trừ tà, Đằng nương tử, nếu tỷ bằng lòng nói nguồn gốc của thanh kiếm này cho chúng ta, có thể đến Thải Phượng Lâu tìm chúng ta, nếu sư huynh tâm tình tốt, có thể giúp tỷ mở phong ấn ngay tại chỗ. Lời đến đây thôi, cáo từ! “

Đằng Ngọc Ý ngẩn tò te, Tuyệt Thánh và Khí Chí chạy cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã mất hút

Hàng ngàn suy nghĩ lướt qua tâm trí nàng, hậm hực ngồi lại trong đình.

Lận Thừa Hựu thủ đoạn không vừa, là do nàng bất cẩn, tiểu đạo trưởng là sư đệ của Lận Thừa Hựu, sư đệ bị người ta lừa, Lận Thừa Hựu làm sao có thể không biết chứ.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)

Chỉ là không nghĩ tới, chỉ một túi trùng thôi lại muốn nàng dùng thần kiếm để đổi.

Nàng lên tinh thần, trút bỏ một vài con trùng ngứa ra thử, nhưng kết quả vẫn không thành công, kiếm vẫn là thanh kiếm đó, linh lực lại không còn nữa.

Nàng ngẩng đầu thở dài, thanh kiếm này đủ để nàng phòng thân, vứt bỏ không dùng là không thể, nhưng nàng không biết đạo thuật, làm sao có thể giải "Sát Linh Hoàn".

Thực sự phải đến Thải Phượng Lâu đó sao? Liệu có bẫy nào sau đó nữa không?

Đằng Ngọc Ý xoa xoa thái dương đang định nghĩ đối sách, Xuân Nhung vội vã dẫn Trình Bác vào: “ Nương tử, Trình Bác đến rồi.”

Đằng Ngọc Ý tập trung tinh thần, quay người lại:”Thế nào?”

Trình Bác tiến đến gần thấp giọng nói: “ Đêm qua Đổng Nhị Nương bị nhốt trong Phủ Duẫn Kinh Triệu, sau khi vào tù, nàng lăn lộn khắp sàn, nói ngứa không thể chịu nổi, cầu xin người canh ngục gọi y quan. Cha nàng ta phủ Đổng Minh chạy xuyên đêm đến tìm Cố Triệu Duẫn cầu tình, nhưng Thành Vương thế tử từ lâu đã phái người đến bàn giao tội trạng của nữ tử này, vụ án vẫn chưa chính thức xét xử, không ai dám tự mình mời y quan đến khám. "

Y vừa nói vừa nhìn Đằng Ngọc Ý: "Nương tử liệu sự như thần, đến khi gần sáng, Đoàn tiểu tướng quân đột nhiên tới, dường như đã đút lót, không bao lâu thì mời y quan đến, chỉ tiếc đổi đến hai y quan nhưng đều bất lực. Hiện giờ lão nô đã giăng lưới thành công, nhưng Đoàn tiểu tướng quân hết sức đề phòng, nếu muốn thực hiện chuyện này, cũng phải xoay xở một chút. "

Đằng Ngọc Ý mỉm cười xoè lòng bàn tay ra, thứ trong lòng bàn tay vẫn đang loi nhoi lúc nhúc.

“Không sao, ta vừa có được một thứ tốt.”

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)