Chương 12.2: Nói cho cha mẹ hai nhà

Giang Viễn tìm thấy kem che khuyết điểm, cẩn thận bôi lên những vệt đỏ tứ tán như sao trời trên làn da lộ ra ngoài của Bùi Minh Ưu để che dấu. Mấy vết dưới quần áo thì không xử lý. Vậy nên khi Bùi Minh Ưu ngồi xuống bàn cơm ăn bữa sáng vẫn làm bộ làm tịch ưu nhã tự phụ.

Ngoại trừ Giang Viễn, ai cũng không biết thân mình bạch ngọc dưới bộ quần áo mỏng manh của cậu đều là những ấn ký ghi dấu sự chiếm hữu của một người đàn ông.

Bởi vì buổi tối hôm qua hai chân cọ xát nên Bùi Minh Ưu đi đường hơi khó khăn, cũng không muốn ra ngoài chơi. Hai người dứt khoát ngồi trong phòng đọc sách viết báo cáo quan sát một cặp AO xứng đôi một trăm phần trăm do viện nghiên cứu yêu cầu.

Bùi Minh Ưu xem những vấn đề người ta gửi qua, càng đọc mặt càng hồng, cuối cùng vứt điện thoại mạnh xuống bàn sách vang lên tiếng “bang”.

“Đây là những vấn đề gì thế! Không đứng đắn tí nào!”

Giọng nói trầm ấm từ tính của Giang Viễn đọc thành tiếng.

“Bối Bối, cảm giác hôn môi với đối tượng xứng đôi một trăm phần trăm là gì?”

Ngón chân Bùi Minh Ưu cào cào mặt đất.

“Không phải chứ, hỏi mấy cái này thì có lợi ích gì, chẳng lẽ chúng ta hôn môi khác với những đôi tình lữ khác.”

Giang Viễn lại thò qua.

“Có vẻ Bối Bối không nhớ rõ rồi, vậy chúng ta thử lại lần nữa nhé, em ngẫm xem phải miêu tả thế nào.”

Bùi Minh Ưu còn chưa kịp mở miệng đã bị anh ngậm lấy đôi môi mềm, đòi hỏi từng ngóc ngách, lại hôn quay đến quay cuồng một lần nữa. Giang Viễn nâng gáy của cậu lên, đẩy toàn bộ cơ thể cậu vào trong lòng ngực mình. Hai cơ thể ấm áp dán sát vào nhau không hề có kẽ hở.

Không đủ, kể cả thân mật nhiều lần đến thế nào vẫn không đủ. Giang Viễn mυ"ŧ đôi môi sưng đỏ của Bùi Minh Ưu rồi tách ra một khe hở. Trân bảo rất vất vả mới đạt được tất nhiên phải thưởng thức một cách quý trọng rồi.

“Em nói em nói! Rất mềm rất ngọt ngào, giống như kẹo ấy. Lúc hôn rất thoải mái khiến người ta quên luôn tự hỏi, rất dễ sa đà vào…”

Giang Viễn cong môi.

“Thích không?”

Bùi Minh Ưu đưa mắt nhìn anh một chút, vẫn gật đầu, Giang Viễn liền gõ chữ lên báo cáo.

Kế đó Giang Viễn còn hỏi mấy vấn đề đáng xấu hổ khác, Bùi Minh Ưu cảm thấy toàn thân mình sắp bốc khỏi rồi, lại nhìn Giang Viễn vẫn có vẻ ung dung bình tĩnh thì giận sôi máu lên, nhào qua ôm lấy anh.

“Sao anh chỉ hỏi mình em thế! Anh cũng phải trả lời!”

Giang Viễn chỉ ý bảo cậu nhìn máy tính.

“Anh gõ lên rồi mà, chà, Bối Bối muốn nghe thấy anh đọc thành tiếng phải không?” Anh hắng giọng, trịnh trọng bảo, “Lúc làʍ t̠ìиɦ, cảm thấy…”

“Im miệng!” Bùi Minh Ưu cuống quýt che miệng anh lại, “Không cho nói! Không cho viết lên!”

“À? Nhưng báo cáo yêu cầu tính chuẩn xác mà nhỉ?” Dù bận bịu nhưng Giang Viễn vẫn ung dung nhìn cậu.

Bùi Minh Ưu lật di động, tìm một hàng chữ đưa cho Giang Viễn xem.

“Anh nhìn đi! “Báo cáo với nguyên tắc đầu tiên là sự tự nguyện, nếu đề cập đến vấn đề riêng tư có thể lựa chọn trả lời hoặc không trả lời”, em lựa chọn không trả lời.”

Vẻ mặt của Giang Viễn hiện ra biểu tình “Thì ra Bối Bối đã phát hiện rồi, đáng tiếc quá không trêu em được.”. Bùi Minh Ưu cảm thấy người này từ sau khi tỏ tình thì hoàn toàn thả lỏng bản thân, muốn bắt nạt cậu như thế nào thì bắt nạt, bạn trai kiểu này không thể được, ném vào thùng rác đi thôi.

“Hừ! Tự anh viết đi! Em không thèm chơi với anh nữa!”

Bùi Minh Ưu ném đệm ghế qua, giẫm dép lên chạy xuống lầu muốn về nhà mình.

Mười phút sau, lúc Bùi Minh Ưu đang ở trong phòng chơi trò chơi thì Giang Viễn, bằng kỹ thuật dỗ dành xuất thần nhập hóa, đã dụ dỗ được bạn trai nhỏ, có thể rời khỏi thùng rác rồi.

Ở nhà đợi kỳ nghỉ kết thúc, vào ngày cuối cùng, vừa khéo sau người lớn hai gia đình cùng có mặt, Bùi Minh Ưu và Giang Viễn thả một quả bom bất ngờ cho bọn họ, nổ tung cha mẹ hai nhà đến người ngã ngựa đổ.

Vẻ mặt của Minh Lan Tâm là không dám tin tưởng.

“Bối Bối phân hóa thành Omega?!”

Dương Trân Ngọc liếc ngang liếc dọc trên mặt hai người.

“Bé ngoan yêu đương với anh trai sao?”

Chỉ có cha của Giang Viễn còn phản ứng lại được, đây là một chuyện tốt mà, miệng không khỏi cười ngoác đến tận mang tai.

“Được được, vốn hai con đã rất thân cận, sau này ở bên nhau cũng phải yêu thương nhau đó. Đến lúc đó sẽ tổ chức cho hai con một hôn lễ thật long trọng.”

Mà Bùi Chính Quân đột nhiên bị suy nghĩ con trai mình đã phân hóa, tương lai còn “gả” cho nhà người khác ập vào đầu, tâm lý từ bé heo nhà mình sẽ đi ủi cải trắng đột nhiên biến thành cải trắng nõn nà chuẩn bị bị ủi, nhịn không được tối sầm mặt.

“Này… Con còn nhỏ, không vội nhất thời, người trẻ tuổi thì tình cảm chưa có sự ổn định, nói không chừng sau này…”

Giang Viễn lên tiếng.