Chương 9.2: Ghen tuông

Bùi Minh Ưu đỏ mặt hất tay anh ra. Mới nãy lúc tắm rửa cậu phát hiện hậu huyệt của mình hơi sưng, cái này trách ai, còn không phải tại anh hay sao!

Giang Viễn hơi mỉm cười, không trêu cậu nữa. Chờ Bùi Minh Ưu ăn xong bắt đầu chơi di động mới ăn hết đồ dư còn lại, sau khi thu dọn rác rưởi mới ngồi xuống cạnh cậu, chậm rãi mở miệng bảo:

“Bối Bối, chúng ta nói chuyện đi?”

Bùi Minh Ưu ừ đại, ý bảo anh nói đi.

Trên mặt cậu không thể hiện gì, nhưng đầu ngón tay cuộn tròn đã để lộ ra sự khẩn trương.

Giang Viễn nhìn đôi mắt cậu, trịnh trọng bảo.

“Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi vì lời nói và việc làm giữa trưa của tôi, mặc kệ giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không nên dùng những lời ác độc như vậy làm tổn thương em, là tôi sai, em có thể tha thứ cho tôi không?”

Bùi Minh Ưu không ngờ rằng anh còn đang suy nghĩ chuyện này, gật đầu. Lại nhớ đến kỳ thực trước kia mình cũng nói với Giang Viễn rất nhiều lời khó nghe nhưng Giang Viễn chưa bao giờ so đo, hơi mất tự nhiên bảo:

“Tôi không trách anh, lúc đó tôi cũng hơi tức giận quá, nhưng tôi cũng hiểu, với cả anh cũng không cố ý…”

Thực ra những lời trước đây cậu nói là cố ý, nghĩ lại thì thiếu đánh thật.

Giang Viễn thở dài nhẹ nhõm, khóe môi cong lên.

“Vậy em có thể để tôi ôm một cái ôm tha thứ không?”

“Đâu cần nghiêm túc như vậy…”

Trong mắt Bùi Minh Ưu có chút thẹn thùng không quá rõ ràng, dù sao bản thân mới sực tỉnh nhận ra tình cảm, thế nhưng vẫn lại gần ôm lấy Giang Viễn.

Giang Viễn vòng tay ôm lấy người trước ngực, cằm chống lên bả vai Bùi Minh Ưu, chóp mũi ngửi nhẹ cần cổ cậu. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực thực sự khiến anh không muốn buông ra. Mãi cho đến khi Bùi Minh Ưu nhẹ nhàng đẩy anh ra mới buông tay đỡ cậu ngồi thẳng dậy.

Hiện tại Bùi Minh Ưu đã cảm thấy có lẽ Giang Viễn thích cậu thật. Bằng không bạn bè thân thiết cỡ nào đi nữa, muốn giúp người cũng không nên tự mình ra trận. Với cả hôm nay mọi việc Giang Viễn làm đều Bùi Minh Ưu mới phát hiện ra thế giới mới cảm thấy rõ ràng hơn tình cảm của anh. Hiện tại nhớ lại những chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt trước kia, suy nghĩ đó càng hiển hiện ra.

Giang Viễn nhẹ giong bảo:

“Với chuyện ngày hôm qua tôi tôn trọng suy nghĩ của em, nếu em muốn mọi chuyện chưa từng xảy ra cũng được, trước kia hai đứa thế nào thì vẫn như thế, tôi cũng sẽ đồng ý.”

Bùi Minh nhìn anh một cách kỳ lạ. Mấy giờ trước người này còn tức giận cậu đến vậy, bây giờ lại nói thế.

“Anh xác định sao?” Bùi Minh Ưu nghiêng nghiêng đầu.

Giang Viễn nhìn cậu, gật đầu. Cho dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn luôn ở bên cạnh Bùi Minh Ưu, huống chi tương lai của bọn họ còn dài.

Bùi Minh Ưu định chọc thủng tầng cửa giấy giữa hai người, nhưng nếu Giang Viễn nói vậy cậu lại nghĩ lại. Cũng không nên quá tùy tiện, tìm một thời điểm tốt để thông báo thì hay hơn. Cậu xác định Giang Viễn có tình cảm với mình, nhưng cậu vẫn còn muốn nhìn xem sẽ tới trình độ như thế nào. Đến lúc đó cho anh một sự kinh hỉ vậy.

Giang Viễn lại nói:

“Vậy nhưng trước khi thuốc ức chế dành riêng cho em được tạo ra thì tôi hy vọng em có thể để tôi giúp em.”

Bùi Minh Ưu ừ một tiếng, không tìm Giang Viễn thì còn có thể tìm ai, bọn họ cũng đã thân mật như vậy.

Như thế cũng tốt, vậy anh còn có rất nhiều cơ hội. Giang Viễn rũ lông mi, hai người đã làʍ t̠ìиɦ, cậu cũng không tức giận nữa, ít nhất Bối Bối không phản cảm với anh.

Giang Viễn: “Em muốn ở nơi này không, chúng ta đã năm hai, có thể không cần ở ký túc xá nữa, tôi chuẩn bị đầy đủ tất cả đồ đạc cho em ở đây rồi.”

Bùi Minh Ưu cười trộm, cậu phát hiện ra rất nhiều chuyện nhé. Chỉ cần đứng dưới góc độ là Giang Viễn thích cậu để nhìn nhận sự việc thì thấy mọi thứ cực kỳ hợp lý. Điều này khơi dậy sự hứng thú của cậu, cậu muốn nhìn xem Giang Viễn sẽ làm gì sau này.

“Được.”

Bùi Minh Ưu tùy ý nói, sau đó phát hiện ra khóe môi của Giang Viễn hơi cong lên, ít đến mức khó có thể phát hiện ra.

Bùi Minh Ưu: “Anh nấu cơm à?”

Giang Viễn gật đầu: “Nếu em muốn ăn đồ ngoài thì thỉnh thoảng có thể ăn.”

Bùi Minh Ưu: “Anh sẽ không quản lý tôi giống như thời cấp ba đấy chứ?”

Cậu cảm thấy bản thân có thái độ xấu với Giang Viễn có một nguyên nhân quan trọng là do thời cấp ba Giang Viễn quản lý cậu quá nghiêm khắc.

Giang Viễn nhìn cậu một cái, Bùi Minh Ưu cảm giác bản thân nhìn thấy sự bất đắc dĩ trên khuôn mặt anh.

“Đừng quá trớn là được.” Giang Viễn thỏa hiệp.

Đột nhiên Bùi Minh Ưu nhảy lại gần ôm lấy cổ Giang Viễn, hôn lên mặt anh một cái.

“Vậy cảm ơn anh!”

Hôn xong cậu cảm nhận được cơ thể Giang Viễn cương cứng một chút, Bùi Minh Ưu suýt chút nữa cười thành tiếng.

“Vậy anh đưa tôi đến phòng tôi đi.”

Bùi Minh Ưu coi như không có việc gì đứng lên, đá cẳng chân Giang Viễn.

Giang Viễn mím môi:

“Đứng tác quái.” Anh dừng một chút, “Ngày thường em cũng hôn người khác như vậy à?”

Tùy tiện hôn người khác? Trong lòng anh dần xuất hiện một ít chua xót ghen tuông. Môi mềm nhẹ nhàng chạm vào mặt anh khiến anh rất thích, nhưng chỉ cần nghĩ đến có lẽ người khác cũng được hưởng thì trong lòng không nhịn được trướng đau.

“Hôn má thì sao hả! Chỉ là một phương pháp biểu đạt tâm tình thôi mà.”

Bùi Minh Ưu cố ý nói, nhìn thấy gương mặt Giang Viễn tối xầm mới cười tủm tỉm trấn an, “Chẳng lẽ anh chưa từng thấy tôi thơm cha mẹ mình ư? Hay là tôi hôn dì dương khiến anh ghen tị?”

Giang Viễn ngẩn ra, sự ghen tuông đang thấm ra toàn thân đột nhiên biến mất, anh vỗ mông Bùi Minh Ưu một cái.

“Còn biết đùa nhiều kiểu như vậy!”

Bùi Minh Ưu nhìn anh một cách vô tôi như thể không rõ anh đang nói cái gì.

Giang Viễn đứng lên dẫn cậu về phòng.

“Sau này không thể hôn người khác như vậy.”

Bùi Minh Ưu cười một tiếng, đá dép lê rớt ra ngoài rồi nhảy lên giường.

Giang Viễn nhìn bé con đang nằm bẹp trên giường, hai cẳng chân trắng nõn thon dài lắc qua lắc lại dưới áo tắm, sườn mặt anh từng sờ từng hôn qua, ánh mắt sâu thẳm.

Hình như thái độ của Bối Bối với anh đột nhiên thay đổi, Giang Viễn có thể cảm nhận được đó là hướng tốt nên không theo đuổi quá sát, dù sao Bối Bối muốn chơi gì anh cũng sẽ cùng cậu chơi.

Bùi Minh Ưu không để ý đến biểu tình của Giang Viễn, cười mỉm gửi một tin nhắn cho Cù Tinh Dương:

Mình xác nhận, Giang Viễn thực sự thích mình!