Quyển 1 - Chương 2

Dưới sự đe dọa của họ, Doãn Hủ không thể không đáp ứng, mờ mịt mà bị cha Lâm đưa tới buổi tiệc rượu này, đưa đến trước mặt nguyên chủ.

Nguyên chủ không có hứng thú với đàn ông nên từ chối, cha Lâm vẫn cố chấp, đưa thiếu niên cho một người đàn ông khác, đối phương không chỉ lớn tuổi, ở trên giường còn có đam mê bạo hành, cuối cùng, Doãn Hủ không chịu đựng được nữa, nhất thời kích động mà lỡ tay gϊếŧ người, Doãn Hủ bị bắt, không đợi toà án xét xử, đã tự sát ở trong tù.

Lâm gia không những không bị tổn hại gì, còn mượn cơ hội này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, công ty kia không có người lãnh đạo nên phá sản, nhờ đó mà bọn họ kiếm được rất nhiều ích lợi, về sau Lâm gia tiến thêm một bước, mở rộng địa vị.

Dẫm lên tro cốt của Doãn Hủ để đạt được tiền tài, nhưng không một ai cảm thấy sai trái.

Ngay cả hai đứa con của Lâm gia, vai chính của thế giới này, cũng sống rất thoải mái, phảng phất như trên đời này chưa bao giờ có một người tên Doãn Hủ tồn tại vậy.

Úc Chỉ mới chuyển từ bộ Giáo Dục sang Bộ Cứu Vớt, tuy còn chưa quen, nhưng cũng biết bản thân nên làm gì.

Hắn đặt ly rượu xuống, môi khẽ mở, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Có thể.”

Thân thể thiếu niên cứng đờ, sự sợ hãi trong mắt phai nhạt đi một nửa, thay thế chính là sự oán hận, tuy chỉ chợt lóe qua, nhưng Úc Chỉ vẫn nhìn rõ.

Cha Lâm vui vẻ ra mặt, đẩy thiếu niên vào ngực Úc Chỉ, “Vậy con trai của tôi liền làm phiền Úc đổng rồi, nó còn nhỏ, không nghe lời, nếu có chỗ nào làm không đúng, ngài cứ việc dạy dỗ, có thể đi theo Úc đổng học tập, là vinh dự của thằng bé!”

Úc Chỉ cảm nhận được thân thể trong lòng ngực muốn phản kháng, rồi lại cố gắng nhịn xuống, khuôn mặt cũng giả vờ bình tĩnh.

Nhưng thiếu niên lại không biết, thân thể của mình đang phát run.

Đây là phản ứng theo bản năng, kiềm chế không được, che giấu không được.

Cậu đang sợ hãi.

Cực kỳ sợ hãi

Úc Chỉ duỗi tay đỡ lấy thiếu niên, cũng không có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người ta, “Vậy, tôi sẽ mang người đi.”

Đối tượng nhiệm vụ đã nằm trong tay, hắn cũng không cần phải ở lại đây nữa.

Người ở đây đều cho rằng Úc Chỉ vừa được mỹ nhân, liền gấp không chờ nổi mà muốn nếm thử hương vị, trong lòng cười thầm, người nhìn đàng hoàng tử tế như Úc đổng, thế nhưng cũng có lúc gấp gáp như vậy, một số người lại cười to, “Úc đổng nóng vội quá nha, nếu trái tim ngài không còn ở đây nữa vậy chúng tôi cũng không giữ lại a, ông Lâm, không biết đứa con trai này của ông có thể làm Úc đổng vui vẻ được không đây.”