Quyển 1 - Chương 1: Người đàn ông hào môn

Thành phố S, khách sạn Thịnh Hoa.

Trên trần nhà, đèn lưu ly xoay tròn, chiếu ra ánh sáng sặc sỡ, vô cùng mỹ lệ.

Dưới ánh đèn, ly rượu vang đỏ càng thêm động lòng người, bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nâng ly rượu, khớp xương rõ ràng tựa như tác phẩm nghệ thuật của thượng đế, không chút tỳ vết.

Người đàn ông rũ mắt, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, giống như đang trầm tư, ánh sáng nhỏ vụt qua, làm cho đôi mắt sâu thẳm của hắn càng thêm thâm thúy.

“Úc Đổng, đây là Khuyển Tử, thằng bé vẫn luôn ngưỡng mộ ngài, chỉ là không có cơ hội gặp mặt, hôm nay có cơ hội, nên tôi mang theo nó tới làm quen với ngài một chút, không biết nó có thể có vinh hạnh được đi theo ngài học hỏi được không?”

Người đàn ông trung niên tươi cười nịnh nọt, cả khuôn mặt đều tràn ngập lấy lòng, giọng điệu cung kính, tay duỗi ra, kéo thiếu niên đang cứng ngắc ở bên cạnh qua, không hề để ý đến cảm giác của cậu, mạnh mẽ đẩy đến trước mặt Úc Chỉ.

Úc Chỉ vẫn chưa cho ông ta một ánh mắt, tầm mắt lơ đãng dừng trên người thiếu niên.

Thiếu niên này có gương mặt rất bắt mắt, mắt ngọc mày ngài, màu môi đỏ thắm, vô cùng xinh đẹp.

Chỉ là, đôi mắt này rất sạch sẽ, không có một chút tạp chất nào, nên không hề hợp với gương mặt câu nhân kia, sự tương phản này lại càng làm người khác cảm thấy hứng thú, thiếu niên mặc áo sơmi trắng, nhìn qua càng thêm ngây thơ.

Giờ phút này, sắc mặt cậu tái nhợt, đôi mắt cố tỏ ra bình tĩnh lại càng lộ rõ vẻ sợ hãi cùng thấp thỏm, giống như một con thỏ bị rớt vào bẫy, khoác một tầng lông nhím, muốn dùng nó để che giấu đi nỗi sợ hãi trong lòng.

Úc Chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, sau đó nâng ly rượu vang, nhấp một ngụm.

Sau khi xem xong cốt truyện, hắn đương nhiên biết bây giờ là khi nào.

Đối tượng mục tiêu Doãn Hủ, từ nhỏ bị bắt cóc, sau khi đi ăn xin vài năm, liền bị đưa vào cô nhi viện, mười năm sau, Doãn Hủ trưởng thành, rời khỏi cô nhi viện, cậu miễn cưỡng thi được vào một trường đại học bình thường, nhưng bởi vì không có tiền mà phải bỏ học.

Lúc này, tự xưng là cha mẹ ruột, vợ chồng Lâm gia tìm đến, khóc lóc thảm thiết nhận cậu về.

Mới đầu, lúc người Lâm gia thân cận, Doãn Hủ còn cho rằng bọn họ là thiệt tình, nhưng sau khi ghi tên vào sổ hộ khẩu, người Lâm gia liền lộ ra bộ mặt thật.

Lý do mà bọn họ tìm cậu về chính là muốn lợi dụng cậu để đổi lấy lợi ích.

Nếu Doãn Hủ không chịu, liền dùng sổ hộ khẩu uy hϊếp, làm cậu không thể vào học được ở bất kỳ trường nào, cho dù không học cũng sẽ không tìm được việc làm, ngược lại, chỉ cần cậu đồng ý làm theo lời của bọn họ, Lâm gia sẽ chu cấp tiền học phí cho cậu vào đại học.