【Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +10】
【Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +10】
【Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +10】
Nghe âm thanh hệ thống vang lên, An Tình khẽ cười, hé miệng, cô đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong...
Thẩm Trì ôm lấy eo An Tình, để cô nằm phía trên người mình, thân thể hai người hoàn toàn dính sát vào nhau.
Sau một hồi quấn quýt, cuối cùng, An Tình khẽ cắn lên môi Thẩm Trì một cái, rồi ngồi dậy.
Thẩm Trì nhíu nhíu mày.
Môi bị hôn đến đến sưng đỏ, ướt át đến mê người, An Tình đỏ mặt dựa vào người Thẩm Trì, thở dốc.
Ghé vào tai Thẩm Trì, An tình cười cười, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn " Đi thôi..."
…….....
Thẩm Trì đã trở lại.
Biết được Thẩm Trì trở về, căn cứ cuối cùng cũng cho những người tìm kiếm rút về.
Ở tận thế, lực lượng cứu người cực kỳ khan hiếm, vì vậy họ mới cực lực lo lắng cho Thẩm Trì như thế mà thôi...
............
Từ ngày đầu tiên làm cơm cho Thẩm Trì, cô đã biết hắn không thích ăn thịt, từ đó về sau cô cũng không làm món thịt nào trong bữa ăn nữa.
Có lẽ do tay nghề dần dần tốt lên, mấy ngày này, Thẩm Trì không bắt bẻ nữa.
Chỉ là, đôi lúc, ánh mắt nóng bỏng, sâu thăm thẳm của Thẩm Trì cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến sống lưng cô lạnh toát.
Tối đến, An Tình lại thấy nhân cách thứ hai của Thẩm Trì xuất hiện một lần nữa...
Nửa đêm, âm thanh leng keng kim loại chạm vào nhau truyền ra từ nhà bếp tối om khiến con người hoảng sợ.
Nhà ăn lại một lần nữa bị Thẩm Trì làm cho hỗn độn.
Mà Thẩm Trì giống như là người mất trí nhớ, sáng ra tỉnh dậy vẫn sinh hoạt bình thường, không nhắc một chữ đến việc ngày hôm qua.
Thẩm Trì vẫn không nhớ gì...
Thẩm Trì không nói, An Tình cũng liền không nói.
Chỉ là lúc Thẩm Trì nửa đêm muốn làm phẫu thuật, An Tình liền sẽ đứng một bên im lặng nhìn chằm chằm vào hắn.
“ Cô đây là... muốn đối nghịch với tôi?” Thẩm Trì nhướng mày.
An Tình lắc đầu, “Ngài lo lắng nhiều...”
Thẩm Trì không thích có người đứng một bên nhìn trong lúc hắn thí nghiệm hoặc giải phẫu.
Nhưng nếu mặc kệ, để Thẩm Trì một mình ở đây, sáng hôm sau người khổ vẫn là An Tình.
Bởi vì việc dọn nhà sạch sẽ là công việc của cô...
“Cà phê.”
Ở mạt thế, thời tiết thay đổi rất thất thường, ví dụ giống như bây giờ, ngày hôm qua nắng chói chang nhưng ngày hôm nay lại lạnh như băng...
Vì vậy, cầm một ly cà phê trong tay sẽ khiến người ta rất thích ý.
Thẩm Trì quay đầu lại, liếc mắt nhìn An Tình một cái, rồi lại quay đầu lại.
Một lát sau, ly cà phê từ trong tay Thẩm Trì đã chuyển qua cho cô...
Chỉ thấy Thẩm Trì cầm lấy tay An Tình, rồi đặt ly cà phê còn bốc khói vào tay cô.
An Tình thậm chí vừa có cảm giác... hình như, cô thấy vành tai Thẩm Trì đỏ lên...
Dừng một chút, An Tình khẽ cong môi cười, bàn tay cầm lấy cái ly.
Chỉ cảm thấy, bây giờ, bàn tay dần dần ấm lên.
Uống vào, có chút đắng, lại có chút ngọt...
【Đinh, chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +10】
…….....
Cuối cùng, diễn biến cốt truyện cũng đến, Kiều Dương vì mắc một loại bệnh kỳ lạ không tên mà được đem đến biệt thự của Thẩm Trì để chữa bệnh.
"Xin lỗi, đã làm phiền rồi..."
Sắc mặt Kiều Dương tái nhợt, người cũng gầy đi rất nhiều, không giống lúc trước ở căn cứ, kiều diễm, sáng chói như ánh mặt trời, Kiều Dương bây giờ vì yếu ớt mắc bệnh, không thể đi, phải ngồi trên xe lăn.
An Tình cũng không nói cái gì thêm, đem Kiều Dương an bài ở một căn phòng dành cho khách.
Thẩm Trì nhàn nhạt chào Kiều Dương, cũng không nói thêm gì...
Tâm tình lo lắng của An Tình cuối cùng cũng được buông lỏng xuống...
Ban ngày, Kiều Dương im lặng ngồi trên xe lăn phơi nắng trong sân, ngơ ngác nhìn lên không trung.
Chỉ có lúc Thẩm Trì rảnh rỗi mới có thể giúp Kiều Dương xem bệnh một chút.
Kiều Dương cũng không nóng nảy.
Nhíu nhíu mày, Thẩm Trì nhìn Kiều Dương, “Đã bao lâu không thể đứng lên đi đường rồi...”
“Hình như... một tháng?” Kiều Dương cũng không nhớ rõ lắm, tựa như, chỉ cảm thấy, mỗi ngày đều giống nhau, không thể đứng lên được.
Thẩm Trì gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, quay người trở về phòng chuẩn bị dược liệu.
Ngày hôm sau, An Tình đưa một chén thuốc cho Kiều Dương, mỉm cười nói, “Đây là thuốc của cô, sử dụng đúng theo như đơn thì không lâu nữa cô sẽ khỏi, đừng lo.”
Hai mắt Kiều Dương sáng ngời, nhưng được một lúc thì tắt lịm, cô lắc đầu cười khổ...