Chương 7: Lay động lòng người 1

""Thành công tiến vào [Tình nhân thế thân của tổng giám đốc].""

Lúc Tạ Thư Dịch mở mắt ra đã tiến vào nhiệm vụ của thế giới mới.

Vì không để ảnh hưởng đến nhiệm vụ mới nên mỗi khi Tạ Thư Dịch hoàn thành nhiệm vụ xong, trợ lí hệ thống sẽ giúp cô xóa bỏ tình cảm, đề phòng cô không thể toàn tâm toàn ý hoàn thành nhiệm vụ công lược tiếp theo.

Chương trình sẽ mô phỏng lại hành động và suy nghĩ của cô, thay thế cô làm bạn với bạch nguyệt quang cho đến cuối cùng.

Không lâu sau, Tạ Thư Dịch đã tiếp nhận xong thông tin nhiệm vụ lần này.

[Tình nhân thế thân của tổng giám đốc] kể về tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao phúc hắc Lục Trì yêu mà không đến được với bạch nguyệt quang, lựa chọn tốt nhất là nữ chính Hứa Yên có bề ngoài tương tự với bạch nguyệt quang, tình cảm của hai người họ ngược ngọt đủ loại, cuối cùng gương vỡ lại lành, đi đến HE.

Nhưng đây không phải là điều mà Tạ Thư Dịch chú ý, sự chú ý của cô là đối tượng công lược lần này, cũng chính là bạch nguyệt quang của Lục Trì, Cố Tuyên.

Cố Tuyên xuất thân từ gia đình giàu có, là hòn ngọc quý trên tay chủ tịch tập đoàn Cố thị, đồng thời cũng là thiên tài điều chế nước hoa nổi tiếng trong nước.

Lục Trì gặp Cố Tuyên ở lần khai trương văn phòng điều chế nước hoa, vừa gặp đã yêu, anh ta dùng đủ mọi cách để chinh phục trái tim người đẹp, nhưng tất cả đều thất bại.

Cố Tuyên cảm thấy anh ta vô cùng phiền phức, cô ấy dứt khoát bay ra nước ngoài, không ngờ gặp tai nạn máy bay, rơi xuống biển, đến hài cốt cũng không tìm được.

Thời gian hiện tại là ba tháng trước khi Lục Trì gặp Cố Tuyên, điều Tạ Thư Dịch cần làm chính là ngăn cản Lục Trì vừa gặp đã yêu Cố Tuyên, ngăn cản Cố Tuyên lên chuyến bay gặp nạn, cũng cố gắng trong thời gian ngắn nhất để Cố Tuyên thật lòng đón nhận mình.

Mà thân phận của Tạ Thư Dịch ở thế giới này cũng là đại tiểu thư xuất thân gia đình giàu có, bề ngoài tươi sáng như mặt trời, phong thái tao nhã khéo léo, giơ tay nhấc chân đã cảm nhận được là con nhà danh giá.

Đúng lúc là vị thiên kim đại tiểu thư này có hẹn với Cố Tuyên để điều chế nước hoa riêng, thời gian hẹn chính là hôm nay.

*

""Xin cô Tạ chờ một lát, trên đường cô Cố hơi kẹt xe, một lát nữa mới có thể đến được.""

Vị trợ lí trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm già dặn mang một cốc nước có nhiệt độ thích hợp tới, sau khi lịch sự thông báo thì rời khỏi phòng.

Căn phòng làm việc này hoàn toàn khác biệt với những gì Tạ Thư Dịch tưởng tượng, không có những mùi hương trộn lẫn với nhau, trong không khí chỉ có hương hoa nhàn nhạt đến từ chậu hoa lan trên bàn làm việc, trừ cái đó ra, một vật trang trí dư thừa cũng không có, giống như chủ nhân của nó vậy.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu qua ô cửa sổ rơi xuống mặt đất, khiến căn phòng có chút lạnh lẽo này ấm áp hơn một chút.

Tạ Thư dịch ngồi trên ghế sopha cạnh cửa sổ, tận hưởng sự ấm áp của ánh nắng, quan sát thành phố bận rộn phồn hoa này.

Đột nhiên có âm thanh truyền từ ngoài cửa vào, Tạ Thư Dịch quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ cao gầy mặc áo khoác màu sáng đi cao gót màu đen đến, vẻ mặt không chút vội vàng, chính là Cố Tuyên.

Không hổ là bạch nguyệt quang khiến nam chính vừa gặp đã yêu, dung nhan quả nhiên xuất chúng.

Mái tóc đen được Cố Tuyên búi lên, ánh đèn hành lang chiếu lên người khiến làn da cô ấy trắng như phát sáng, giữa đôi lông mày tinh xảo như có chứa tuyết băng giá, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Tạ Thư Dịch bỗng nhiên dừng lại, sau đó chỉ chớp mắt đã khôi phục sự tỉnh táo bình tĩnh như thường.

Vị trí này do Tạ Thư Dịch chọn lựa cẩn thận, cơ thể này có đôi mắt sáng rất đẹp, từ góc độ này, ánh sáng này có thể giúp cô có một màn chào sân khiến người khác vô cùng ấn tượng.

Xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.

""Đợi lâu rồi.""

Cố Tuyên hé môi nói hai chữ, giọng nói trong trẻo như ngọc thạch, ngữ khí không để ý không khiến người khác cảm thấy bị khinh thường mà còn khiến người nghe cảm thấy vui vẻ.

""Người đẹp luôn có quyền được đến trễ.""

Tạ Thư Dịch mỉm cười, vô tình cầm cốc nước lên uống một ngụm nhỏ.

Cố Tuyên ngồi xuống đối diện cô, lúc này Tạ Thư Dịch mới có cơ hội quan sát cô ấy từ khoảng cách gần.

Có thể nói làn da Cố Tuyên không có chút khuyết điểm nào, lông mày được tỉa cong như lá liễu, nâng mắt hạ mắt xuống đều có phong thái đặc biệt.

Chiếc áo sơ mi trắng dưới áo khoác được sắp xếp vô cùng tỉ mỉ, trước ngực cài một chiếc trâm hình lá xanh, mặc dù không đính kim cương nhưng lại rất tinh xảo và trang trọng để tô điểm thêm màu sắc cho quần áo của cô ấy.

Nghe được câu này, đôi mắt xinh đẹp của Cố Tuyên như có gợn sóng, rất nhanh đã khôi phục như thường, giọng nói của cô ấy bình thản như nước, nói thẳng vào vấn đề chính: ""Yêu cầu của cô Tạ là?""

Tạ Thư Dịch không muốn cuộc gặp mặt đầu tiên của mình và Cố Tuyên kết thúc nhanh như vậy, nhưng cô biết rõ, dây dưa quá nhiều sẽ chỉ phản tác dụng.

Tạ Thư Dịch suy nghĩ một chút, giọng nói mang theo ý cười: ""Tôi không có yêu cầu, chỉ cần cô Cố cho rằng thích hợp với tôi là được.""

Cố Tuyên nghe xong hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tạ Thư Dịch cũng lạnh đi.

Lời này giống như đang đi gây chuyện vậy, khó trách Cố Tuyên lại phản ứng như vậy.

Tạ Thư Dịch không chút hoang mang dựa vào ghế sopha, vẻ mặt sâu xa, môi đỏ hơi hé: ""Nếu như cô Cố thích mùi nước hoa đó thì tôi cũng hài lòng.""

Cố Tuyên nhìn cô như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: ""Tôi hiểu rồi.""

Dáng vẻ tỉnh táo lạnh lùng khiến người khác không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.

Nam chính Lục Trì theo đuổi khiến Cố Tuyên phản cảm, Tạ Thư Dịch phân tích và kết hợp với cách suy nghĩ của nguyên chủ, cuối cùng mới xác định được phương án tốt nhất này.

Dựa vào tính cách của Cố Nguyên, nếu như khiến cô ấy chán ghét, cô ấy sẽ trực tiếp thể hiện ra.

Cho nên Tạ Thư Dịch định trước tiên dùng ngôn ngữ để thăm dò, mập mờ thể hiện tâm ý của mình với cô ấy.

Bây giờ Cố Tuyên không có bất kỳ phản ứng nào, hoặc là Cố Tuyên chậm chạp trong phương diện tình cảm, hoặc là Cố Tuyên hiểu ý của cô, đồng thời cảm giác đối với cô cũng không tệ lắm.

Tạ Thư Dịch càng nghiêng về suy đoán thứ hai hơn.

Cố Tuyên nhìn ra được sự chần chừ và suy nghĩ của cô, mắt cô ấy lại hiện lên ý cười rất nhạt, giống như băng tuyết tan ra vậy.

Tạ Thư Dịch hơi giật mình, dường như có chút hiểu được cách công lược vị này.

Tạ Thư Dịch cũng không phải người khuôn phép, cô khẽ thở dài: ""Phản ứng của cô Cố thật lạnh lùng, tôi cũng không biết làm vậy có đúng không.""

Cố Tuyên hững hờ nhìn cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ, lại bình tĩnh nhìn Tạ Thư Dịch một cái, từ từ nói: ""Đó là chuyện của cô.""

Câu này có nghĩa là, muốn hay không muốn đều do chính cô lựa chọn, không liên quan gì đến Cố Tuyên cô.

Khó trách nam chính làm đủ các cách Cố Tuyên cũng không động lòng, lại còn cảm thấy vô cùng phiền phức, cô ấy thật sự là một người đẹp lạnh lùng.

Tạ Thư Dịch cũng không nhụt chí, chỉ ôm má dò hỏi: ""Tôi xin phép hỏi một chút, ấn tượng của cô Cố đối với tôi là gì?""

Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Tuyên giao với ánh mắt cô, miệng hơi mở, nói mấy chữ: ""Không chân thật.""

Nụ cười trên mặt Tạ Thư Dịch lập tức cứng lại, dáng vẻ vô cùng thất vọng.

Thấy vậy, khóe miệng Cố Tuyên hơi cong lên, nở một nụ cười khó hiểu, cô ấy không nhanh không chậm bổ sung thêm hai chữ: ""Xinh đẹp.""

Giọng nói lạnh nhạt không có chút mập mờ, giống như đang kể lại một chuyện vô cùng bình thường.

Tạ Thư Dịch mặt dày cười: ""Vậy xem như cô Cố khen tôi xinh đẹp đến mức không chân thật.""

Ánh mắt sắc lạnh của Cố Tuyên liếc cô một cái, nói: ""Đơn tôi nhận, không còn việc gì mời về.""

Câu nói của Tạ Thư Dịch như bị chặn trong họng, lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, cô ở lại cũng không tốt, cô nói: ""Vậy thì nhờ cô Cố.""

Cố Tuyên đưa tay ra hiệu ""mời"", Tạ Thư Dịch mỉm cười đứng dậy, lấy điện thoại di động ra: ""Nếu như cô Cố cần tôi hỗ trợ, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.""

Cố Tuyên hơi xoa cằm, không có ý định muốn lấy điện thoại ra trao đổi cách thức liên lạc với đối phương.

Tạ Thư Dịch cười khổ: ""Ngay cả phương thức liên lạc cô Cố cũng không muốn cho tôi sao?""

Dường như Tạ Thư Dịch buồn rầu hay sa sút sẽ làm Cố Tuyên vui, cô ấy nâng mắt lên nhìn cô, trong giọng chứa ý cười: ""Trợ lí Hà sẽ liên hệ với cô.""

Tạ Thư Dịch thất bại cất điện thoại đi, không cam lòng nhìn Cố Tuyên một cái rồi lại nuốt những lời đang định nói xuống, biểu hiện rất tốt dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Nhưng Cố Tuyên căn bản không chơi theo kịch bản, cô ấy cũng không có ý ngăn cô lại để hỏi thăm, nâng tay lên nói: ""Mời.""

Tạ Thư Dịch rất có thể thất bại thảm hại mà quay về, cô bất đắc dĩ thở dài, sau khi thấy ý cười trong mắt Cố Tuyên cô cũng không cười, vẫn duy trì dáng vẻ thất bại.

Cố Tuyên cũng không phải không có chút cảm giác nào với cô.

Lúc kéo cửa ra, Tạ Thư Dịch nhìn Cố Tuyên, muốn nói rồi lại thôi nhưng vẫn không thể đợi được lời níu giữ của Cố Tuyên.

Tạ Thư Dịch đang định nhấc chân bước ra ngoài thì đột nhiên dừng bước lại, quay người đóng cửa lại, dựa lưng vào ván cửa, cười với Cố Tuyên một tiếng: ""Tôi cảm thấy mình không thể chờ được đến khi cô Cố chủ động lên tiếng, không thì để tôi chủ động nói câu này vậy.""

Cố Tuyên lành lạnh nhìn cô một cái, cho dù ngồi nhưng cũng như đang nhìn từ trên cao xuống, giống như ban ơn mà nói ra một chữ: ""Nói.""

Tạ Thư Dịch mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng đầy tình cảm: ""Tôi cảm thấy xưng hô cô Cố quá xa lạ, tôi có thể gọi cô là Cố Tuyên không?""

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Cố Tuyên, ánh sáng phản chiếu lên mặt cô ấy khiến cô ấy trở nên dịu dàng hiếm thấy, Tạ Thư Dịch nhìn xong có chút ngẩn người.

Tạ Thư Dịch dường như có thể nghe thấy được tiếng cười vô cùng nhẹ, giống như tiếng gió lướt qua bên tai cô, ánh nắng càng chói chang hơn, ngược lại cô lại không thấy rõ sắc mặt của Cố Tuyên.

Cô chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng rất có sức hút đồng ý: ""Ừm.""

Đạt được thắng lợi, Tạ Thư Dịch muốn rèn sắt khi còn nóng, cô nở nụ cười ngọt ngào, nói: ""Đã gọi cô là Cố Tuyên rồi, chi bằng chúng ta trao đổi số điện thoại di động đi?""

Cố Tuyên không nói gì, chỉ đưa tay lên làm tư thế ""mời"".

Tạ Thư Dịch thấy vậy thì không nói gì nữa, tiếc nuối thở dài: ""Vậy thì hi vọng có thể sớm nhận được điện thoại của cô.""