Chương 2

Tác giả: Tiểu Quai Quái

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

(*´ω`*)(*´ω`*)(*´ω`*)

Phi! Từ người biến thành mèo cũng chỉ nửa ngày liền tưởng bản thân là động vật? Diệp Tiểu Vũ vứt bỏ hai chữ hưởng thụ, đầu nghiêng một bên không cho sờ, không muốn bị biến thành sủng vật.

Nhưng cơ thể nhỏ bé của nàng làm sao thoát khỏi bàn tay của Lục Lộ, chỉ một lúc sau lại bị hắn bắt lấy chà đạp.

Nàng không có hoàn toàn kí ức của nguyên chủ, nhưng vẫn nhớ đôi chút.

Lục Lộ, bác sĩ nam khoa, năm nay 30 tuổi, nam nhân 31 như đóa hoa chính là nói hắn. Thời gian phá lệ hậu đãi đối với hắn, nhìn rất trẻ tuổi, lắng đọng lại một loại khí chất ôn hòa khiêm tốn.

Mày rậm nhập tấn, làn da trắng nõn, Diệp Tiểu Vũ thấy có chút giống thư sinh cổ đại.

Nhưng từ từ, bác sĩ nam khoa, vậy tay hắn không phải thường xuyên sờ đồ vật kia của nam nhân sao?

“Miêuuu!” Diệp Tiểu Vũ súc đầu ra phía sau, móng vuốt nhỏ chụp trên mu bàn tay Lục Lộ.

Đệm thịt trên ngón tay mềm mụp, có thể làm tan chảy trái tim của người khác.

Lục Lộ ôn nhu tươi cười, ôm mèo con vào lòng ngực. Âm thanh khinh khinh nhu nhu tựa hồi xuân đại địa, “Tiểu Mễ Mễ đang đòi ăn sao? Ba ba sẽ cho con ăn ngay.”

Một đại nam nhân, sao lại có thể ôn nhu như thế? Diệp Tiểu Vũ rất muốn say mê trong sự ôn nhu của hắn.

Bất quá, khi Diệp Tiểu Vũ nhìn đến cơm chiều, tất cả sự say mê đều chạy mất không dư thừa.

Trong cái bát nhỏ màu hồng đựng đầy thức ăn mèo, tản mát ra mùi tanh hôi.

Thứ này, đến cả Diệp Tiểu Vũ cũng không có dũng khí bỏ vào miệng. Quay đầu kêu gào đáng thương “Miêu ô miêu ô”.

Nhưng mà hiển nhiên Lục Lộ sẽ không hiểu lời nàng muốn nói, còn xê dịch chén nhỏ đến bên miệng Diệp Tiểu Vũ. Sờ đầu nàng, dỗ dành, “Ăn đi nào”

“Miêu ô!”

Mắt mèo trong suốt đáng thương nhìn hắn.

Thấy thức ăn mèo Tiểu Mễ Mễ thích ăn nhất đột nhiên lại không muốn ăn, nhất thời Lục Lộ cũng không còn cách nào. Bất quá, đối với mèo của mình hắn cũng rất kiên nhẫn, lấy một gậy chọc mèo vẫy vẫy trước mặt Diệp Tiểu Vũ, chọc cho nàng vui lên.

“Miêu ~”

Muốn điên rồi!

Diệp Tiểu Vũ vung móng vuốt lên, chụp bay gậy chọc mèo, sau đó dùng hai bàn chân ôm lấy đầu, xem như không nhìn thấy hắn, không cho một chút mặt mũi.

Nàng không biết bộ dáng đáng yêu này làm trái tim thành thục của Lục Lộ đều hóa thành nước.

Trước kia Lục Lộ chưa từng nuôi sủng vật, lần này là mèo của đồng nghiệp mang thai sinh ra một đàn mèo con, cho hắn bắt một con, nuôi cũng khá thú vị. Khó trách nhiều người thích nuôi sủng vật đến như vậy.

Sau đó Diệp Tiểu Vũ bị ôm đến chậu cát.

Nàng cảm thấy khó hiểu, nhưng chỉ một lát sau, Diệp Tiểu Vũ liền hiểu được chậu cát này dùng để làm gì.

Cát mèo, cho nàng bài tiết.

Diệp Tiểu Vũ túng quẫn.

Không phải nàng không chịu thích nghi, nhưng muốn nàng ị phân trước mặt mỹ nam như vậy, thật xin lỗi, thật sự nàng ị không ra!

Nhưng nàng không ăn không đùa làm Lục Lộ hơi lo lắng.

Hắn tuy là bác sĩ, nhưng là bác sĩ nam khoa, không dính dáng gì đến thú y.

Tay hắn bắt đầu sờ lên cái bụng nhỏ của nàng xoa đều.

“Miêu miêu miêu ~”

Hắn đang sờ chỗ nào vậy? Bàn tay to của nam nhân thỉnh thoảng phớt qua tiểu âʍ ɦộ của Diệp Tiểu Vũ, làm nàng rùng mình, cuộn thành một đoàn.

Trinh tiết ơi!!!

Không có một nam nhân bình thường nào đi yêu một con mèo, nhân thú luyến ái gì đó, nó là hiện thực sao?

Haiii, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.

Thấy nàng còn linh động ngắm tới ngắm lui, Lục Lộ cũng không còn lo lắng như lúc nãy. Đặt nàng lên sô pha, đi vào phòng bếp.

Không bao lâu, mùi đồ ăn bay vào lỗ mũi Diệp Tiểu Vũ, nàng uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống sô pha, chưa quen đi bằng bốn chân nên thân hình còn hơi lắc lư tiến vào phòng bếp.

Lúc bạn dùng cơm, có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào bạn, tựa hồ còn đang chảy nước miếng, bộ dáng thèm thuồng, bảo đảm bạn sẽ nuốt không trôi.

Bữa tối hôm nay không có cá, chỉ là hai món rau dưa bình thường, Lục Lộ không rõ tại sao tiểu Mễ Mễ lại thèm thành như vậy. Buồn cười hỏi nàng, “Muốn ăn cơm a?”

“Miêu ~”

Muốn! Diệp Tiểu Vũ nhảy lên ghế dựa, móng vuốt quào quào.

Lục Lộ lấy cho nàng cái chén nhỏ, trộn đều cơm và đồ ăn ở bên nhau, liền đặt ở trên ghế cho nàng.

Một người một mèo, mỗi người đều lo ăn phần của mình, nhưng bầu không khí lại cực kỳ hài hòa.