Chương 14

Tác giả: Tiểu Quai Quái

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

。*:☆(・ω・人・ω・)。:゜☆。

Sau đó dùng tay sờ lên đầu, lại sờ soạng phía sau mông, cảm thấy đuôi và tai đã biến mất. Từ đây, nàng đã hoàn toàn không khác gì con người.

Diệp Tiểu Vũ vui vẻ vô cùng, cũng muốn chia sẻ niềm vui này. Nhưng người kế bên đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, thì ra hắn đang ngủ say.

Diệp Tiểu Vũ nghiêng đầu mặt đối mặt với hắn, khuôn mặt khi ngủ của Lục Lộ thanh tuyển tuấn tú, bình tĩnh an bình, khóe môi hiện lên độ cong nhẹ, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp. Nhưng chắc do tối hôm qua bị mất ngủ, cằm hắn đã mọc ra một ít râu.

Tuy rằng không ảnh hưởng đến dung mạo tuấn tú của hắn, nhưng nàng vẫn đau lòng, sợ đánh thức hắn, nàng nhẹ nhàng bước xuống sô pha, đi vào phòng bếp.

Làm món mà Lục Lộ thích ăn.

Lục Lộ tỉnh lại liền thấy trên bàn bày bốn món mà hắn thích nhất, trong lòng ấm áp, cười nói: “Xem ra bé mèo nhà anh đã có thể so sánh với nàng tiên ốc.”

Diệp Tiểu Vũ nhe răng cười, lấy một chai rượu vang đỏ đổ đầy ly cho cả hai, “Chúc mừng hai ta lần đầu tiên "phạch phạch".”

“…”, Lục Lộ kinh ngạc một chút, sau đó lại bật cười, tiếng cười trầm thấp ôn nhu.

“Cười gì đó?”

“Không, không!”

Lục Lộ nâng ly rượu lên uống một ngụm, nhìn nàng một cái, cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Tầm mắt nhìn đi nhìn lại trên người nàng, cuối cùng dừng ở trên tóc, kinh ngạc nói: “Lỗ tai đâu?”

“Ở nơi này.” Nàng vén mái tóc ra phía sau tai cho hắn xem.

Đã hưởng thức quá trình từ mèo biến thành người của nàng, hiện tại lại là lỗ tai, Lục Lộ cũng không kinh ngạc lắm. Chỉ không biết bé mèo nhà hắn là mèo tiên hay là mèo yêu.

Diệp Tiểu Vũ cũng biết trong lòng Lục Lộ tồn tại rất nhiều nghi vấn, một bên gắp đồ ăn cho hắn, một bên nói lai lịch của mình. Nàng không phải tiên cũng chẳng phải yêu, chỉ là một sinh viên bình thường, tự nhiên lại vướng vào xác của con mèo này, sau đó vân vân và mây mây.

“Nói như vậy, em cũng là con người, khó trách anh có cảm giác em nghe hiểu lời nói của anh, vốn đang tưởng là ảo giác.” Nghĩ đến trước kia nàng luôn thích nhìn chằm chằm vào vật kia của hắn, Lục Lộ không khỏi đỏ mặt. Còn nữa, nàng còn thích xem của người khác a, “Về sau không được đi bệnh viện.”

Diệp Tiểu Vũ thành khẩn thương lượng với hắn, “Sau này em sẽ ngoan ngoãn nhaaa.”

Nhưng lần này vô luận là ôm tay hắn hay là gắp đồ ăn cho hắn, đều không thể làm Lục Lộ nhả ra.

Diệp Tiểu Vũ liếc hắn một cái, nghiêng mình dán lên lỗ tai hắn, nói: “Nói thật, mấy cái xúc xích đó làm sao đẹp bằng của Lộ Lộ, em thích xúc xích của Lộ Lộ nhất.”

Đôi mắt sáng trong của thiếu nữ nhìn chằm chằm vào chỗ kia của hắn, Lục Lộ lại đỏ mặt, tim đập rối loạn như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Nếu bé mèo không phải động vật, như vậy từ lúc đó tới giờ hắn đều bị một cô gái đùa giỡn!

Trước khi đi vào giấc ngủ, Diệp Tiểu Vũ hỏi hắn làm sao có thể biết chính xác số đo của nàng, có phải do kinh nghiệm hay không.

Vốn dĩ nàng định tam đường hội thẩm, kết quả Lục Lộ chỉ vào đầu nói: thiên phú!

Diệp Tiểu Vũ bại trận.

Hôm sau Lục Lộ trực ban chiều nên sẽ dậy muộn một chút. Từ trên nhìn xuống, chỉ thấy cái chăn đang yên tĩnh lại đột nhiên đội lên một cục.

Đa số nam nhân đều có thói quen“chào cờ”, Lục Lộ cũng vậy, Diệp Tiểu Vũ lần đầu làʍ t̠ìиɦ nên rất phấn khởi, sáng sớm liền tỉnh dậy, bàn chân tìm được cây xúc xích cứng cáp, dùng chân cọ xát hai cái, sau đó cả người đều chui vào.

Tay cầm cây côn ŧᏂịŧ đang cương cứng kia.

Lúc nàng nhúc nhích Lục Lộ đã tỉnh, cảm giác được phân thân bị nàng bắt chẹt, hắn rêи ɾỉ kêu nàng, “Bé mèo à, em đang làm gì?”

Làm gì? Rất rõ ràng là đang làm hắn a! Diệp Tiểu Vũ cười nguy hiểm, “Mỗi ngày Lộ Lộ đi làm vất vả mệt mỏi, em vô cùng đau lòng a, hiện tại em đang massage giúp anh thư giãn gân cốt, tiêu trừ mệt nhọc.”

Nhìn xem, nàng đã hiền huệ săn sóc đến cỡ nào!

Nhưng nếu thứ nàng cầm không phải là côn ŧᏂịŧ của Lục Lộ mà là chân hắn, những lời này sẽ còn một chút đáng tin, Lục Lộ vô ngữ cứng họng, theo thói quen sờ đầu nàng, lại vô tình sờ lên gương mặt mềm nhẵn trắng mịn.

Diệp Tiểu Vũ liếc mắt ngó côn ŧᏂịŧ lớn trong tay, sau đó ái muội mà cảm thán một tiếng, “Tại sao lại thô như vậy nga!?”

Lời này nghe như thế nào đều cảm thấy dâʍ đãиɠ.

Có lẽ gần mực thì đen, sống chung lâu như vậy nên hắn cũng bị ảnh hưởng.

Lục Lộ liếc nhìn hai điểm nhọn nhọn như ẩn như hiện trong áo nàng, nói: “Không phải rất tốt sao? Bằng không làm sao có thể làm em no bụng?”

“Em không nói là không tốt nha!” chăn bị xốc lên, Diệp Tiểu Vũ dùng ngón trỏ cùng ngón giữa bò dài theo chân hắn, tựa như con kiến leo cây, từ chút từ chút mà bò lên. Bé mèo của hắn luôn có biện pháp làm hắn sa vào mê chướng. Lục Lộ thở phì phò, lại luyến tiếc đẩy ra.

Đầu ngón tay vòng quanh bắp đùi, từ hai quả tinh hoàn vòng lên, vừa đυ.ng chỗ nào đó lại quay trở về.

Càng chơi càng hăng hái.

Nhưng Lục Lộ không thấy vui chút nào, làn da ngay đó của nam nhân vô cùng mẫn cảm, chỉ cần đầu ngón tay của nàng đυ.ng vào chỗ đó, hô hấp của Lục Lộ liền chậm lại, bị nàng khống chế hoàn toàn, về thể xác kể cả tinh thần.

Nghĩ thầm nàng nên nhanh một chút, nhưng nói ra lại ngại ngùng, nghẹn đến nỗi mặt đỏ như quả cà chua.

“Lộ Lộ, anh đang nghĩ cái đó đúng không?”

Lục Lộ cũng không giận, ấp úng mà ừ một tiếng.

Nhìn côn ŧᏂịŧ trong tay, Diệp Tiểu Vũ liếʍ liếʍ môi, muốn nhấm nháp một phen, không biết có phải vì đã làm một lần hay không, hiện tại tính cách của Diệp Tiểu Vũ không còn chút kiêng nể gì, muốn cái gì liền làm cái nấy.

Cúi đầu ngậm lấy qυყ đầυ nàng luôn khao khát kia.

“Nga!”

Khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ, đầu lưỡi mềm mại đặt lên mắt mã, trong đầu Lục Lộ như có pháo hoa nổ tung, lộng lẫy lóa mắt.

Bàn tay không thể tự chủ mà đặt lên ngực nàng, nhéo hai quả hồng anh nhô lên kia, cảm thấy không đã ghiền, tay hắn chui lọt vào áo ngủ, mạnh mẽ xoa bóp kia hai luồng nhũ thịt. Bất tri bất giác Lục Lộ đã bị nàng bôi đen hoàn toàn.

Vυ" bị ngón tay nam nhân vuốt ve không ngừng, Diệp Tiểu Vũ mềm nhũn, nàng nhíu mày, từng ngụm từng ngụm nuốt côn ŧᏂịŧ lớn. Không có chút kĩ xảo nào đáng nói, đầu lưỡi chỉ cử động theo bản năng.

Ánh mắt rơi vào bình giữ nhiệt trên bàn, Diệp Tiểu Vũ ngậm một ít nước ấm, lần nữa ngậm lấy côn ŧᏂịŧ vào trong miệng.

Trong miệng nàng đều là nước ấm, côn ŧᏂịŧ giống như tiến vào cảnh bồng lai, đầu lưỡi nhỏ vòng quanh qυყ đầυ, cảm giác ấm ấm mềm mềm, kɧoáı ©ảʍ ùa đến, đại não của Lục Lộ trống rỗng, một dòng dịch trắng trào ra, vọt vào trong miệng Diệp Tiểu Vũ.

Trong chốc lát miệng không thể khép lại được, nước ấm cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra theo khóe miệng, trên cằm nàng trở nên hỗn loạn.

Dùng khăn giấy lau sạch, Diệp Tiểu Vũ lại cọ đến bên cạnh Lục Lộ, ngồi lên đùi hắn, hai chân khóa eo hắn lại, hai cánh hoa phì nộn cọ tới cọ lui.

Một bên cọ xát, một bên vuốt ve hai bầu vυ" của mình, đầu lưỡi liếʍ môi, phát ra âm thanh tựa vui sướиɠ tựa thống khổ.

Côn ŧᏂịŧ của Lục Lộ lại cứng như thanh sắt.

Lục Lộ duỗi tay giúp nàng xoa hai bầu ngực béo bở, hai quả anh đào kẹp giữa các ngón tay, “Muốn ép khô anh sao?”

Diệp Tiểu Vũ không cho là đúng nói: “Em chỉ chơi vòng vòng bên ngoài thôi.”

Ý là, nếu anh không cầm giữ được mà chui vào bắn, vậy không thể trách em.