Chương 15

Tác giả: Tiểu Quai Quái

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

ಡ ͜ ʖ ಡ ಡ ͜ ʖ ಡ ಡ ͜ ʖ ಡ ಡ ͜ ʖ ಡ

Diệp Tiểu Vũ ngứa muốn chết, thầm nghĩ có nên làm bộ không cẩn thận nuốt côn ŧᏂịŧ vào hay không. Kết quả nàng vừa cọ xát vài cái côn ŧᏂịŧ liền lao đầu vào cái miệng nhỏ đói khát.

Mới đầu nàng còn luống cuống, sau đó mau chóng trấn định lại, nhìn Lục Lộ, "Em không cố ý nha."

Là cố ý! Lục Lộ chăm chú nhìn nàng, ánh dương buổi sáng xuyên qua tấm màng sa, chiếu đến một khung cảnh kiều diễm, bộ ngực sữa trắng nõn no đủ, theo động tác của nàng mà hơi run lên, vừa quyến rũ vừa ngây thơ.

Tại sao càng xem lại càng không thấy chán nha! Ánh mắt Lục Lộ ôn nhu như nước, thẳng lưng đong đưa.

...

"Chào buổi sáng, bác sĩ Lục."

"Sớm."

Thay áo blouse trắng, Lục Lộ bắt đầu một ngày bận rộn.

Trong bệnh viện có thể thấy xe cấp cứu ra vào liên tục. Sau khi khám xong một người bệnh, dặn dò những điều cần chú ý, Lục Lộ liền nhận được một cuộc điện thoại từ khoa cấp cứu.

Một người bệnh làm kẹt dươиɠ ѵậŧ vào một loại ống, lấy không ra, hiện tại dươиɠ ѵậŧ đã bị thương tổn, yêu cầu Lục Lộ đi qua trợ giúp.

Cùng lúc đó, ở nhà, Diệp Tiểu Vũ đang ngủ gật trên ban công...

Nàng mơ thấy trong phòng cấp cứu, có một yêu nữ đang câu dẫn Lộ Lộ, nàng ta đẹp không kém nàng, lại còn quyến rũ phong tình hơn.

Vừa giật mình dậy, cơn buồn ngủ của Diệp Tiểu Vũ đã hoàn toàn tan biến.

Trong lòng bồn chồn, có một loại bất an không thể miêu tả.

Nàng nhanh tay vớt lấy điện thoại kế bên điện cho Lục Lộ.

Điện thoại chuyển tiếp, Diệp Tiểu Vũ liền hỏi: "Hiện tại anh đang đến phòng cấp cứu đúng không?"

"Làm sao em biết được?" Thấy thang máy đông nghẹt người, Lục Lộ quyết định đi thang bộ.

"Không được đi, ở đó có một con sói cái, sẽ ăn thịt anh luôn đó."

"Không phải anh đã bị một con sói cái ăn rồi sao?" Ngữ điệu nhẹ nhàng, Lục Lộ vui đùa.

Diệp Tiểu Vũ sửng sốt một chút mới hiểu được ý của hắn, hơi ngại ngùng một chút, nhưng sau đó nghiêm túc nói: "Nhưng anh đừng đi, được không?"

"Bé mèo ngoan, đây là công việc. Buổi tối trở về chơi với em."

Nhìn chằm chằm vào màn hình đã tắt, Diệp Tiểu Vũ âm thầm bực mình.

...

Trong phòng cấp cứu đã vô cùng bận rộn. Ở một gian phòng cấp cứu phía đông, bác sĩ, y tá, vài nhân viên y tế đang vây quanh một nam bệnh nhân.

Mấy người y tá, nhân viên đều là nữ, nam bệnh nhân đã mất mặt đến phát khóc, dùng cánh tay che mặt, không cho người khác nhìn thấy diện mạo của hắn. Miệng lại la lối om sòm.

"Bác sĩ Lục đâu? Tại sao còn chưa tới?"

"Tới, tới." Hộ sĩ nhìn nam nhân ưu tú nổi bậc nhất trong đám người đi tới, vui vẻ nói.

Một nữ nhân mặc áo khoác trắng bên cạnh hộ sĩ cũng nhìn thấy Lục Lộ, đôi mắt thoáng chốc sáng ngời, bên trong chứa đầy sự kích động.

Hộ sĩ không chú ý tới thần sắc của nàng, nhỏ giọng nói: "Phải nói, bệnh viện của chúng ta có hai đại nam thần, đặc biệt là bác sĩ Lục, theo ý của tôi hắn còn hơn bác sĩ Tưởng một bậc. Bác sĩ Nhạc, cô mới vừa chuyển tới nên có thể chưa biết, bác sĩ Lục hắn là người khiêm tốn có lễ, đi đến đâu được hoan nghênh đến đó! Nếu tôi chưa kết hôn, nhất định sẽ bắt hắn ăn thịt luôn."