Không cần nói cũng biết.
Đã nếm được vị ngọt rồi thì Mạnh Đình càng mong chờ hơn.
Tần Mang dùng đầu ngón tay thon dài trắng nõn xoa xoa thành cốc, một vòng lại một vòng, dường như đang suy nghĩ.
Mạnh Đình cảm thấy có hy vọng nên cũng không thúc giục: “Em từ từ suy nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi nói sau.”
Một lúc sau, dưới ánh mắt khích lệ của Mạnh Đình, cuối cùng Tần Mang cũng thong thả nói: “Không thể.”
Mạnh Đình không kịp thở ra, suýt nữa thì ngạt thở.
Đúng lúc này, điện thoại của Tần Mang rung lên mấy lần, là wechat của Ô Vũ Tây.
“Trời ạ, Trầm Uyển Âm đăng lên instagram rồi . Hình ảnh jpg.”
“Tiểu Bạch Liên này lại ám chỉ ngôi sao nữ thần bí chính là cô ta?!!!”
“Có biết xấu hổ hay không trời!”
Vừa vặn bị Mạnh Đình nhìn thấy.
Anh ta phản ứng rất nhanh, chỉ vài ba câu ngắn ngủi và bức ảnh du thuyền yên tĩnh hướng biển ra khơi trên instagram kia, đã phân tích được mục đích của Trầm Uyển Âm.
Sắc mặt anh ta cứng đờ, vội vàng yêu cầu A Đồng mở weibo lên.
#Trầm Uyển Âm Mộng xưa Kinh Hoa#
#Trầm Uyển Âm mặc sườn xác trên người#
Đã leo lên xu hướng tìm kiếm.
Đứng đầu đều là những bức ảnh xinh đẹp chụp cô ta mặc sườn xám, các blogger cũng theo sau thổi phồng khuôn mặt, kỹ năng diễn xuất và sự phù hợp với nhân vật.
Cư dân mạng weibo không biết sự thật đã bắt đầu khen ngợi dàn diễn viên.
Quả nhiên.
Diễn đàn chính là ngòi nổ, mục đích của họ là nhắc nhở mọi người rằng Trầm Uyển Ân có mối quan hệ sâu sắc với nhà đầu tư của “Mộng xưa Kinh Hoa”.
Thật thật giả giả được nhà đầu tư ưu ái.
Được truyền đi truyền lại rồi truyền tới weibo đã thành ra “Mộng xưa Kinh Hoa” xác định là Trầm Uyển Âm rồi.
“Ha ha ha, thật không hổ là đoàn đội “mạnh nhất” am hiểu về marketing trong giới, kế sách bẩn thỉu hết cái này đến cái khác.”
“Kết quả tuyển chọn còn chưa có mà tin tức độc quyền lại ra trước.”
Hai chữ “mạnh nhất” được Mạnh Đình nhấn mạnh đầy giễu cợt.
Trầm Uyển Âm ký với phòng làm việc của nữ hoàng đề tài Chu Duyên. Năm đó, Chu Duyên dựa vào hết kế hoạch marketing này đến kế hoạch marketing khác để ép tin độc quyền, cứ thế dưới tiền đề không có tác phẩm chính thức mà trở thành một trong tứ đại hoa đán.
Về phần các nghệ sĩ dưới trướng của cô ta, cũng từng có một người không dựa vào sự chú ý của các weibo tin đồn mà là dựa vào việc đυ.ng chạm các tên tuổi lớn có lưu lượng, nhưng đoàn đội có thể tẩy trắng rất sạch sẽ.
Tần Mang đặt chiếc cốc ấm trong tay xuống, bình tĩnh rót ly cà phê đá cho Mạnh Đình, không nhanh không chậm đẩy tới trước mặt anh ta: “Hạ hỏa."
Hàng mi cong cong rủ xuống, khi tầm mắt lướt qua màn hình điện thoại, cô liếc nhẹ vào bức ảnh Trầm Uyển Âm đăng trên instagram kia.
Mạnh Thính uống một hơi, hơn nữa còn nhai nát những viên đá trong miệng, như thể đang cố nghiền nát một khúc xương người, phát ra âm thanh “rắc rắc”.
Sau đó anh ta nghiến răng nói tiếp:
“Thủ đoạn lăng xê “cao cấp” này cho dù kết quả thử vai nữ chính cuối cùng có được hay không cũng đều có lợi cho Trầm Uyển Âm.”
“Nếu lấy được thì tất nhiên hợp tình hợp lý tuyên truyền sớm, nếu không lấy được thì còn có thể quật ngược lại là em đoạt vai nữ chính của cô ta, độc thật, quá độc.”
Bên này bọn họ cũng rất bị động.
Hoàn toàn là ván cờ chết.
Suy cho cùng, nếu họ đi làm sáng tỏ: thật ra ngôi sao nữ thần bí được ông chủ Hạ giữ lại là Tần Mang.
Dựa theo tính cách thích nhạo báng của cư dân mạng, bất kể tin hay không thì dù Tần Mang nhận được vai diễn này hay không thì cô cũng không thể thoát khỏi cái mác dựa vào đàn ông.
Điều này đối với một diễn viên nữ mới mà nói là chết người.
Điều duy nhất có thể đảo ngược bây giờ là phía chính chủ ra mặt bác bỏ tin đồn.
Cho nên —
Mạnh Đình cúi người chín mươi độ, cung kính nắm lấy cổ tay lạnh ngắt của Tần Mang: “Hiện giờ, toàn bộ hy vọng của cả thôn đều đặt trên người em.”
“Tổng giám đốc Hạ, anh ta…”
Còn chưa dứt lời, Tần Mang ngửa người ra sau, đánh một cái vào tay anh ta. Cô nhướng mày cười lạnh: “Anh là người đại diện hay em là người đại diện?”
“Đừng nghĩ đến chuyện bảo em đi nịnh bợ tên chó má kia.”
Mấy tháng lương thực nộp thuế thà giao cho cái qυầи ɭóŧ cũng không giao cho cô, bây giờ còn muốn cô vội vàng đi nịnh hót.
Bà đây không cần mặt mũi sao?
Tên chó má?
Mạnh Định bị cái danh xưng này làm cho sửng sốt.
Điều này càng khiến anh ta cảm thấy mối quan hệ giữa Tần Mang và người đó rất bí ẩn.
Dừng lại một giây, anh ta ra hiệu cho A Đồng đưa điện thoại.
Tần Mang là đối thủ cạnh tranh vị trí này, đương nhiên fan của Trầm Uyển Âm sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng—
Mạnh Đình bắt đầu đọc những bình luận khó hiểu này, sau đó tặc lưỡi: “Bọn họ nói kỹ năng diễn xuất của em kém, bình hoa cũng không sao, nhưng lại nói em không đẹp bằng Trầm Uyển Âm, em có chịu được không?”
Tần Mang không tỏ vẻ gì.
Nói thì nói thôi.
Thà mất mặt trên mạng còn hơn mất mặt trước Hạ Linh Tễ.
Mạnh Đình suy nghĩ một lúc lâu vẫn quyết định ra chiêu lớn, nhắc nhở bên tai cô: “Em không muốn đoạt cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sao?”
“Nếu đánh mất cơ hội này, về sau muốn tiếp xúc với vai nữ chính của phim điện ảnh chế tác lớn sẽ càng khó khăn hơn.”
Dưới ánh đèn, đôi mắt đen lấp lánh của Tần Mang vốn thờ ơ, nhưng trong nháy mắt lại như bị vỡ ra thành những mảnh vụn nhỏ.