Chương 4.1

Tập đoàn Hạ thị nằm tại nơi tấc đất tấc vàng của trung tâm công nghệ tài chính Thẩm thành, các kiến

trúc sư tài giỏi nổi tiếng quốc tế phải mất một thời gian dài mới đánh bóng được trụ sở hiện tại của tập đoàn. Thiết kế hình bán nguyệt và các tòa nhà riêng biệt nối liền nhau mang lại cảm giác không gian tương lai kết hợp với các lĩnh vực công nghệ về trí tuệ cùng bổ sung cho nhau tăng thêm sức mạnh.

Đã ba tháng Hạ Linh Tễ không trở về, còn rất nhiều chuyện đang chờ anh giải quyết.

Văn phòng chủ tịch được trang trí cực kỳ đơn giản, lấy màu trắng và bạc làm màu chủ đạo, thiết kế hoàn toàn thông minh, lạnh lùng và cao cấp.

Thư ký Tùng tận dụng mọi điều kiện có thể để đưa một ly nước lên.

“Tổng giám đốc Hạ…”

Đèn trong nhà sáng rực, làn da của người đàn ông trắng xanh, ngón tay thon dài cầm chiếc ly như được tạc từ bạch ngọc khẽ nhấp một ngụm, khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm, giống như băng lạnh mãi mãi không tan chảy.

Làn nước trong vắt làm ướt đôi môi mỏng của anh, lời ít mà ý nhiều:

“Nói đi.”

Với tư cách là thư ký trưởng, Tùng Trăn hiểu rất rõ vào thời điểm cấp trên bận rộn, việc nào nên nói, việc nào không nên nói.

Nhưng—

Liên quan đến bà chủ, anh ta có chút do dự.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn nói: “Buổi chiều, giám đốc Khương gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, về việc tuyển chọn vai diễn cho “Mộng xưa Kinh Hoa”.

Hạ Linh Tễ liếc nhìn tài liệu đã được chuẩn bị sẵn trên bàn đợi anh phê duyệt. Anh đặt chiếc ly xuống, phát ra tiếng vang trầm đυ.c.

Thư ký Tùng bất chấp khó khăn: “Phải trả lời thế nào ạ?”

Đầu ngón tay người đàn ông vô ý chạm vào đuôi lông mày, ánh mắt hờ hững che đậy sự mệt mỏi do đã lâu chưa được nghỉ ngơi, kèm theo những lời nói không mấy thiện cảm:

“Đối với chế tác trị giá 60 tỷ mà ngay cả tuyển chọn diễn viên ông ta cũng không làm được thì đổi nhà sản xuất khác đi.”

Đây là lần thử nghiệm đầu tiên của tập đoàn Hạ thị tiến công vào lĩnh vực sản xuất phim điện ảnh và truyền hình.

Không phải là trẻ em đến thăm nhà.

Tùng Trăn đột nhiên tỉnh táo lại, đột nhiên bắt đầu hối hận vì chính mình lắm miệng.

Tổng giám đốc Hạ quả nhiên vẫn là tổng giám đốc Hạ, mất đi lý trí vì nụ cười xinh đẹp, điều đó không tồn tại.



Khi Khương Dư Lẫm nhận được phản hồi của thư ký Tùng, ông ta đang có cuộc họp nhỏ với đạo diễn Chu.

Ông ta có chút đăm chiêu vuốt cằm suy nghĩ.

Chẳng lẽ đêm đó ở du thuyền, Tần Mang đã không làm tổng giám đốc Hạ hài lòng?

Trước mặt hai người là hai bảng phân tích số liệu, một là Tần Mang, còn lại là Trầm Uyển Âm.

Số liệu tổng hợp cho thấy—

Tần Mang: 95%

Trầm Uyển Âm: 95%

Đạo diễn Chu gõ gõ bàn: “Chọn ai đây?”

“Mau đưa ra quyết định đi, còn phải huấn luyện nữa.”

Khương Dư Lẫm là một thương nhân, ánh mắt đã bỏ qua “chỉ số thị trường” có tỷ trọng cao nhất trong chuỗi dữ liệu của Trầm Uyển Âm, hiện tại cô ta là người có nhiều người hâm mộ nhất.

Đi ngược lại mong muốn của khán giả là không tốt.

*

Tần Mang trở về nhà mới cưới với Hạ Linh Tễ.

Kết hôn được một năm, số lần cô đến đây có thể đếm được trên mười đầu ngón tay.

Thật khó để che giấu sự xa lạ vào lúc này.

Vào ban đêm, trang viên Hoàn Hồ được thắp sáng rực rỡ, muốn vào cửa trước tiên phải đi qua một khoảng sân rộng, thậm chí còn có một sân bay khổng lồ dùng để ngắm cảnh từ xa, được ngăn cách bởi cảnh quan. Mỗi bước đi là một khung cảnh, khắp nơi đều xuất hiện phong cách cao cấp và sang trọng.

Quả thật là thiên đường cho chủ nghĩa hưởng thụ.

Nhưng đêm nay Tần Mang lại chất chứa tâm sự, Cô từ chối yêu cầu xoa bóp của người giúp việc nữ, tự mình tắm rửa.

Kéo chiếc váy ngủ tơ tằm dài, cô đi xuống lầu chờ người.

Tần mang hỏi quản gia: “Ông chủ nói khi nào về?”

Quản gia dâng trà lài dưỡng nhan làm đẹp, cung kính nói: “Tối nay ông chủ có tiệc rượu tư nhân, có thể sẽ trở về muộn.”

Ông ta vốn nghĩ bà chủ sẽ không tức giận, vừa định nói vài câu để giải thích thay ông chủ, không ngờ, hai mắt Tần Mang lại sáng lên.

Tiệc rượu, tốt quá.

Nghĩ lại mà xem—

Đêm hôm khuya khoắt, người vợ hiền lương xinh đẹp đợi người chồng say rượu trở về. Thật lãng mạn và cảm động!

Tần Mang suýt nữa bị chính mình cảm động.

Vì thế, tất cả quản gia và người làm trong nhà đều được yêu cầu nghỉ ngơi, chỉ để lại một ngọn đèn tối.

Chán nản chờ đợi, Tần Mang lười biếng kéo gối ôm vào trong ngực, mở diễn đàn mà Ô Vũ Tây đã gửi cho cô trước đó.

Các chủ đề liên quan đến sông băng dị vực vẫn còn trên trang nhất.

Cô còn phát hiện bình luận cô để lại trước đó đã có hơn 99 phản hồi.

Về cơ bản là mắng chửi

“Chậc chậc, Hạ Linh Tễ không phải người trong giới giải trí mà lại có nhiều fan hơn cả mình.”

Tần Mang chua xót.

Cô ra mắt hai năm không bằng một tiết mục thăm hỏi của người ta.

Cũng rất tức giận.

Khi cô nhìn thấy một câu trả lời—

[Nếu bình hoa có bất kỳ mối quan hệ nào khác với sông băng, tôi sẽ đưa 600 nghìn cho mỗi người trong số 3588 cư dân mạng có mặt ở đây.]

Tần Mang rảnh rỗi, nhàm chán nên mới trả lời như vậy—

Sư tử nhỏ woo meo: [Nếu hai người họ kết hôn thì sao?]

Đối phương trả lời trong vài giây: [Nếu họ kết hôn, ngoại trừ thu tiền, ông đây sẽ phát sóng trực tiếp động tác Thomas xoay người 360 độ trên không trung ăn bánh]

Sư tử nhỏ woo meo: [Người anh hùng, tiếng vỗ tay bộp bộp jpg.]