Chương 17.2: Cơ địa có sẹo 2

Không biết mái vòm mở ra từ khi nào, gió mát từ từ thổi vào.

Dải ruy băng dài màu đỏ thẫm buộc quanh mắt đang bay trong không trung, phía cuối mơ hồ có thể thấy một con sư tử nhỏ màu trắng được thêu sống động như thật.

Khi gió mát thổi qua, con sư tử nhỏ màu trắng cũng thay đổi hình dạng.

Không biết qua bao lâu, con sư tử nhỏ màu trắng lại nằm ngay ngắn, nghiêng đầu trên dải ruy băng đỏ thẫm như không có chuyện gì xảy ra.

*

“Đại tiểu thư, diễn có thành công không? Tổng giám đốc Hạ có mắc câu không?”

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Đình gọi điện hỏi thăm tình hình.

Tần Mang uể oải đứng trước bồn rửa tay, mở loa ngoài, ném điện thoại lên kệ bên cạnh, sau đó chuyên tâm rửa mặt.

Những giọt nước rơi xuống khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô gái.

Khuôn mặt ẩm ướt thậm chí còn tươi sáng và quyến rũ hơn trước, đặc biệt là đôi mắt, cho dù cô ấy tỏ ra tức giận, cũng lấp lánh ánh nước giống như làm nũng.

Tần Mang tức giận, không nhịn được mà đưa tay ra dụi mắt.

...

Tức.

Càng rửa!

Giọng nói thánh thót hơi khàn: “Ừm.”

Vừa thốt ra được vài từ cô mới nhận ra giọng mình đã khàn đi!

Làm sao có thể không khàn khi khóc suốt đêm.

Hạ Linh Tễ trước đây là người đứng đắn, còn cổ hủ, kiêng khem, nhưng là tên biếи ŧɦái, mỗi lần lên giường anh đều giày vò cô đến khóc mới chịu bỏ qua.

Khóc xong còn bế cô đi bổ sung nước.

Mới khóc tiếp được...

Đề phòng mất nước.

Có phải cô nên cảm ơn anh không?

Tần Mang không muốn nói chuyện nữa.

Nghe được từ “Ừm” này, Mạnh Đình vừa kích động vừa khó tin: “Xong rồi?”

Đơn giản như vậy.

Tần Mang bình tĩnh lại một lát, mới chậm rãi nói ra hai chữ: “Nằm mơ.”

Những lời nói kích động đến miệng Mạnh Đình đều bị nghẹn lại trong lòng.

Haiz, anh ta biết tổng giám đốc Hạ sẽ không dễ dàng mắc câu như vậy, đếm ngược: “Còn 14 ngày nghỉ phép, hơn nữa còn có 3 ngày chụp tạp chí, tính ra em còn 11 ngày, nhanh lên nhé.”

Cô nói vài câu có lệ với Mạnh Đình rồi cúp điện thoại.

Mạnh Đình cuối cùng nhắc nhở: “Chuyện bắt đầu từ chiều nay, trên người em không để lại dấu vết gì chứ?”

“Em đã đọc tài liệu chưa? Có thể phải xuống nước.”

Đến lúc đó, một khi chạm vào nước, trên người toàn vết hôn.

Mạnh Đình chỉ nghĩ đến thôi đã muốn chết rồi.

Dấu vết?

Tần Mang phản ứng được hai giây, vô tình liếc nhìn chiếc gương dài chạm đất bên cạnh.

Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng màu trắng, chất liệu mềm mại và một chiếc thắt lưng mỏng tôn lên vóc dáng thon thả, cổ áo lúc này lỏng lẻo, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn, không thấy dấu vết gì.

“Biết rồi, biết rồi.” Giọng cô lười biếng và không tập trung, “Tuyệt đối không có.”

Tối qua cô vẫn mơ mơ màng màng nhớ đến công việc hôm nay.

Sáu giờ chiều, một trong những ảnh bìa được chụp tại khách sạn Thánh Hạc Loan, địa điểm top 1 ở Thâm thành.

Ở đây có một bể bơi ngoài trời đặc biệt nổi tiếng, được mệnh danh là “thiên đường cảnh biển di chuyển trong nhà”. Đặc biệt vào giữa hè, bên bờ biển nắng nóng, lần chụp hình này phải chụp cảnh lấy nước nên tạp chí thuận tiện bao thẳng nơi này.

Chỉ riêng chi phí bao trọn đã lên đến ba tỷ đồng.

Đối với thể chất bếp lò nhỏ sợ nóng của Tần Mang cực kỳ thân thiện.

Vốn khi xem tài liệu, cô có tưởng rằng sẽ phải ra bãi biển phơi nắng, phơi nóng.

Cho nên hiệu quả xuất hiện cũng tuyệt vời.

Lần này, chủ đề về núi và biển, tổ chụp hình ảnh bìa tạp chí lựa chọn muốn chụp hình giao nhân.

Tần Mang đến sớm vì khó trang điểm nên khi cô chuẩn bị ngủ đến nơi mới trang điểm xong.

Chờ đến khi thay quần áo đi ra, các nhân viên công tác vốn đang bận rộn đều bị sốc trước tạo hình trang điểm của cô.

Mái tóc dài trắng như tuyết gần như che kín phần thân trên của cô. Khi cô di chuyển xung quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy vòng eo thon gọn và phẳng lì, đi xuống một chút là chiếc đuôi cá lấp lánh đủ màu sắc.

Đôi mắt gợϊ ȶìиᏂ của Tần Mang dưới lớp trang điểm đậm càng tôn lên đường nét xinh đẹp, lộng lẫy.

Dưới mắt được điểm những viên ngọc trai nhỏ màu trắng như tuyết, phối hợp với ánh sáng lấp lánh màu xanh nhạt, đuôi mắt được đính những chiếc vảy cùng màu bling bling, phát ra những tia sáng li ti. Đôi lông mi từ từ ngước lên, lúc này họ mới phát hiện màu mắt của cô lại là màu xanh đậm.

Giống như nhìn thấy một giao nhân chân chính thần bí, biến hóa kỳ ảo với những viên ngọc trai điểm thành hình nước mắt.

Tần Mang đi lại có chút khó khăn, được nhân viên giúp đỡ mới chậm rãi tiến vào trong nước.

Cô phát hiện những hạt ngọc trai cỡ lòng bàn tay nằm rải rác trên bờ biển, làn nước trong xanh cũng rải rác những hạt ngọc trai màu trắng lớn nhỏ, tựa như nước mắt của một giao nhân nằm trên bờ ngưng tụ thành ngọc trai rồi từ trên bờ rơi xuống tích tụ lại.

Tần Mang vừa tìm được một vị trí tốt, bên cạnh bắt đầu vang lên tiếng xuýt xoa ngạc nhiên.

“Có khoa trương thế không?”

Cô thuận tay vén sợi tóc trắng như tuyết trước người, độ cong vừa lười biếng vừa xinh đẹp, lộ ra chiếc áo quây hình vảy màu xanh bên dưới, nhìn không giống quần áo mà giống một tác phẩm nghệ thuật mặc trực tiếp trên người.

Phía dưới váy lại đeo một cái đuôi giao nhân rất lớn, rất nặng, đến mức suýt nữa đã kéo Tần Mang khỏi bờ biển.

Nhưng trên mặt nước trong suốt lấp lánh ánh nước lại cực kỳ xinh đẹp.

Hiệu ứng chụp hình cũng rất tuyệt vời.

Sau khi Tần Mang hỏi người phụ trách, cô mới gửi một bức ảnh selfie chỉ lộ ra trang điểm giao nhân cho Hạ Linh tễ.

Sư tử nhỏ woo meo: [Photo.jpg]

[Đối diễn với một nàng tiên cá xinh đẹp và quyến rũ như tôi là một món quà cho anh, Hạ Linh Tễ, tôi khuyên anh chớ nên không biết phân biệt.]

[Tối nay về nhà, tôi muốn nhìn anh mặc bộ quân phục đó!]

Nhà tư bản máu lạnh: [Đang đi công tác]

Sư tử nhỏ woo meo: [! ! !]

Tần Mang vốn đang lười biếng tựa vào ghế trang điểm, sau khi nhìn thấy hai chữ ngắn gọn này, đột nhiên dựng thẳng người lên.

Đồ chó này đi công tác lúc nào không đi, lại cố tình đi công tác vào thời điểm quan trọng này, a a a, cô lại không thể đi cùng, dù sao vẫn còn ba ngày chụp hình.

Nhà tư bản máu lạnh: [Có việc gì tối nay nói sau. 】

Ai muốn nói với anh tối nay!

Chuyện của bổn tiểu thư quan trọng hơn, được không?

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang lạnh lùng.

Vì vẫn chưa tẩy trang nên đôi mắt xanh đậm của cô tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, vẻ lạnh lùng và lộng lẫy đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở, cô tức giận gõ vào màn hình điện thoại:

[Tên cặn bã fan pha ke của bản tiên nữ!]

Ai ngờ, vừa mới gửi qua, tin nhắn của Ô Vũ Tây nhảy ra liên tiếp.

Tần Mang nhìn lướt qua màn hình điện thoại, lập tức cứng đờ.

Người nổi tiếng số một vũ trụ: [Ahhhhhhhhhhhhhhh]

[Tổng giám đốc Hạ nhà cậu tham gia diễn đàn thương mại với một vết cắn trên cổ! Cậu biết không?!]

[Bây giờ đã được lan truyền một cách riêng tư khắp giới tài chính]

[Còn là tổng giám đốc Hạ, nhìn dũng khí này, hoàn toàn không biết dáng vẻ này sẽ mang đến bao nhiêu lực sát thương!]

[Không biết giới truyền thông có dám tung ra hay không?]

Tần Mang im lặng: “...”

Trong đầu toàn là diễn đàn thương mại, truyền khắp—

Không kém gì một cuộc hành quyết công khai.

Đêm qua, tầng trên cùng quá tối.

Hơn nữa, sau khi mắt cô bị bịt kín, thật sự không chú ý đến trên cổ Hạ Linh Tễ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu nó được phát tán riêng tư thì chắc chắn là rõ ràng.

Hầu hết các nhân tài đều không dám tiếp cận Hạ Linh Tễ trong khoảng cách xã giao.

Thấy Tần Mang vẫn im lặng, Ô Vũ Tây nghĩ đến điều gì đó, thận trọng nói:

[Là cậu cắn à?]

Không phải là một con mèo hoang nhỏ nào khác, phải không?

Sư tử nhỏ woo meo: [Không phải tớ, là ma.]

Gửi xong.

Tần Mang vừa định gửi tin nhắn cho Hạ Linh Tễ thì chợt nhớ tới lời anh vừa nói, có lẽ là ở trên diễn đàn thương mại, khó trách anh nói có việc.