Chương 10.2

Anh ta đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Tần Mang nhận lấy khăn bông mềm mại từ A Đồng để lau mồ hôi trên trán, bình tĩnh liếc anh ta: "Nhìn cái gì?"

Cô mặc một bộ sườn xám màu xanh đen, trải qua một khoảng thời gia luyện tập dày đặc, dáng người cô ngày càng trở nên duyên dáng hơn, ngoài khí chất cao quý được rèn luyện từ nhỏ còn thêm vào một chút vẻ đẹp quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

"Nhìn em dạo này có phải tìm đại sư đổi vận sau lưng anh không?"

Tần Mang: "..."

Đôi môi đỏ mọng mở ra, muốn mắng người nhưng nói không nên lời. Ai bảo trong số những bài học cô học khi còn nhỏ không có dạy chửi thề!

"Nói tiếng người."

Mạnh Đình đưa cho Tần Mang một lá thư mời màu bạch kim:

“Anh không hiểu, hoặc là hai năm rồi em không nhận một bộ phim nào có nữ chính nghiêm túc, hoặc là môt đạo diễn lớn như Lâm Trần Huyên không phải em thì không được. Thật sự không trốn anh đi miếu thắp hương bái Phật tìm đại sư đổi vận chứ?"

Tần Mang: “Bớt truyền bá tư tưởng mê tín đi.”

Mạnh Đình: "..."

Đầu ngón tay thon dài như sứ của Tần Mang chơi đùa với lá thư mời được mạ vàng tinh xảo, nhưng cô không có ý định mở nó ra.

Mạnh Đình nhìn thấy vẻ mặt của đại tiểu thư, trong lòng run lên, vội vàng nhắc nhở: “Nếu chúng ta muốn thành công trong lĩnh vực điện ảnh, dù không muốn nhận phim của đạo diễn Lâm cũng phải từ chối khéo léo. Em có biết từ chối khéo léo nghĩa là gì không?"

Huống chi thái độ bên Lâm Trần Huyên thật sự nhún nhường, chắc là vì kịch bản.

Tần Mang lạnh lùng nói: "Không hiểu."

Đối với cô mà nói, việc xem hay không là lựa chọn đã được định trước, không cần phải lãng phí thời gian.

Kịch bản của Lâm Trần Huyên là một kịch bản hay, nhưng cô không thể quay được, nếu cô dám nhận, chú nhỏ của cô sẽ thật sự dám đánh gãy chân cô.

Mạnh Đình tận tình khuyên bảo:

"Hiện tại sự nghiệp của chúng ta vừa mới bắt đầu, không thể đắc tội với người ta. Chỉ là một bộ phim điện ảnh mà thôi, nhiều nhất là ba tiếng."

"Nếu không, giấc mơ diễn viên của em vừa mới bắt đầu sẽ..."

"Được."

Tần Mang hết kiên nhẫn, không chút để ý đập tấm thiệp mời vào tay Mạnh Đình, đi lướt qua anh ta: “Trở về đi, em không nhận.”

"Yên tâm đi."

"Anh đã khi nào bắt em diễn đâu."

...

Hai giờ sau.

Tần Mang thay sườn xám trên người, chọn một chiếc váy xếp ly mới rất hợp lứa tuổi, kết hợp với áo phong cách sinh viên, thử theo phong cách nữ chính chẳng chút liên quan trong kịch bản của đạo diễn Lâm.

Rạp chiếu phim ở Thâm thành đã được đặt trước, ánh sáng cực kỳ tối, ngoại trừ chút ánh sáng từ màn hình sân khấu phát ra.

Đại khái là một bộ phim cũ, độ phân giải không cao, ngược lại lại có một vẻ đẹp mơ hồ.

Tần Mang bước từng bước xuống, khi đến gần mới phát hiện ra người đàn ông ngồi ở trong góc hàng thứ hai. Mái tóc dài rối tung xõa trên bờ vai gầy, một bên khuôn mặt điển trai có chút nhợt nhạt do ánh sáng hắt ra từ màn hình.

Anh ta nhận ra Tần Mang đã đến, cũng không quay đầu lại, giọng nói trầm lắng vang lên: "Ngồi đi."

Phim đã chiếu hơn mười phút.

Lâm Trần Huyên đột nhiên nói: "Thật sự không cân nhắc quay bộ phim của tôi sao?"

Đây là một bộ phim nước ngoài.

Đoạn đầu phim rất đẹp và mộng mơ, là câu chuyện đầy cảm hứng về một cô gái tóc vàng sinh ra ở một thị trấn nhỏ và thi đỗ vào một trường đại học hạng nhất. Tuy nhiên, lúc đó đang là mùa hè, cô gái mặc rất ít quần áo, đôi khi có một số phân đoạn quay chủ yếu bộ phận cơ thể.

Mấu chốt vẫn là cốt truyện, Tần Mang thích xem phim điện ảnh nên tự nhiên bị cốt truyện hấp dẫn, đột nhiên nghe được lời nói của Lâm Trần Huyên, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một chút mờ mịt.

Cô dần dần rút lui khỏi bộ phim lại nghe Lâm Trần Huyên không nhanh không chậm tung ra một điều kiện mới: "Cô có quyền ưu tiên lựa chọn nam chính để đối diễn."

Điều kiện này rất có thành ý trong toàn bộ ngành giải trí.

Huống chi đạo diễn Lâm lại nổi tiếng độc đoán, tùy hứng trong việc tuyển chọn, chưa có ai có thể thay đổi quyết định của anh ta.

Tần Mang không nói gì một lúc lâu.

Khoảng hai phút trôi qua.

Cô chầm chậm thở dài: “Đạo diễn Lâm, anh là một đạo diễn giỏi, nhưng trước mắt anh, tôi vẫn chưa phải là một diễn viên giỏi.”

“Tôi thật sự không thể hy sinh bản thân mình vì phim nghệ thuật được.”

Lâm Trần Huyên cau mày, tưởng rằng Tần Mang muốn tiếp tục thương lượng.

Đúng lúc anh ta đang định tiếp tục nâng cao chỉ tiêu thì điện thoại đột nhiên sáng lên. Sau khi nhấn tắt lại bắt đầu sáng lên.

Lông mày của Lâm Trần Huyên càng nhíu chặt hơn.

Lần này Tần Mang có EQ: “Nếu anh có việc gì thì có thể rời đi trước.”

Lâm Trần Huyên lại tắt điện thoại, đứng dậy, hất cằm về phía màn hình ra hiệu: "Cô có thể xem hết bộ phim trước khi đưa ra quyết định."

“Vượt chuẩn mực trong kịch bản không lớn như vậy đâu, cùng lắm thì cũng giống như cái này thôi.”

Nước ngoài dù lớn đến đâu cũng không thể vượt qua xem xét.

Nói xong, Lâm Trần Huyên không đợi Tần Mang cho mình câu trả lời, liền rời khỏi rạp chiếu phim.

Người trợ lý bên ngoài đã đợi rất lâu.

Lúc anh ta vội vàng rời đi, cũng chưa chú ý đến chiếc ô tô màu đen bình thường đằng sau gốc cây cách đó không xa, đèn xe nhấp nháy một lúc.

...