Giây tiếp theo, cô liền bị người đàn ông kéo về chỗ cũ.
Giọng nói lạnh lùng thường ngày trở nên khàn khàn: “Được.”
“Tâm sự chuyện tôi thiếu sót đi, thiếu sót ở chỗ nào?”
“Nơi này?”
“Hay là nơi này?”
“Hửm?”
…
…
Tần Mang lại ngã người ra sau một lần nữa, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lại đôi con ngươi màu xanh xám dường như đang che giấu du͙© vọиɠ hủy diệt tràn ngập. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô thức đỏ bừng lên, cô cắn môi dưới, hơi thở có chút gấp gáp: “...”
Trò chuyện đến chết.
“Đâm lao phải theo lao.”
Đối mặt với tình thế nguy hiểm, đầu ngón tay Tần Mang dùng sức túm lấy áo ngủ còn chưa cởi hết của anh, không khỏi thấp giọng lầu bầu.
Không ngờ, bà Hạ vẫn còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện khác, Hạ Linh Tễ nhìn vào nốt ruồi son nhỏ trên chóp mũi trở nên quyến rũ hơn sau khi tiếp xúc với nước, đôi môi mỏng lơ đãng lướt qua, chợt nhìn xuống—
Cùng lúc đó, anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, trong cổ họng phát ra một nụ cười trầm thấp.
Khàn đặc, lôi cuốn, từ tính: “Cưỡi hổ, hay là cưỡi—”
“Tôi?”
A a a a!!!
Ngày hôm sau.
Tần Mang nằm nghiêng, mái tóc đen mềm mại xõa tung trên gối, có chút lười biếng và lộn xộn. Lúc này, cô đang nhìn người đàn ông đang đứng trước thắt cà vạt trước tấm gương cao từ trần đến sàn với vẻ mặt đầy trách móc.
Bộ vest lịch lãm tôn lên dáng người cao ráo, thẳng tắp của anh, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, ngay cả xương cổ tay vô tình lộ ra cũng tràn đầy vẻ kiêu ngạo, hờ hững, khó có thể với được.
Giọng nói tươi cười của anh đêm qua vẫn còn vang vọng bên tai, vừa bước xuống giường thì giống như cái gì cũng chưa xảy ra.
“Ra vẻ nghiêm túc!”
Cái gì mà hệ cấm dục, rõ ràng chính là hệ cầm thú.
Tần Mang nổi giận.
Quấn trong chăn mỏng, cô khoanh chân ngồi dậy, mí mắt vẫn còn choáng váng như thể màu son đỏ đã in vào da thịt. Lúc này khi cô trừng mắt nhìn ai đó, không giống như tức giận mà giống như làm nũng hơn.
Ban đầu Hạ Linh Tễ định trực tiếp đi làm.
Có lẽ là vì ánh mắt hờn giận quá mức mãnh liệt của bà Hạ, anh nghiêng đầu nhìn cô, suy nghĩ một lúc mới nói: “Hôm nay em chuẩn bị tử tế cho buổi thử vai à?”
Sau đó, anh ung dung bình thản đi làm.
Tần Mang: “...”
Anh có còn là con người không?
Tối qua cô đã mạo phạm cái gì mà không biết sao?
Cô đã như vậy rồi, còn không quên nhắc nhở cô làm việc!
Nhà tư bản hút máu cũng không giỏi bóc lột sức lao động như anh!
*
“Hot search về sườn xám của em hai ngày trước vẫn còn độ hot, rốt cuộc ánh mắt của cư dân mạng cũng được rửa sạch. Sớm biết như thế, lúc trước nên chụp thêm cho em vài bức ảnh chân dung về sườn xám rồi.”
"”Đúng rồi, tạp chí quốc tế hàng đầu EG có ý định mời em chụp ảnh bìa cho số tháng 9. Chín vàng mười bạc. Em có biết thứ này có giá trị như thế nào không!”
Bây giờ, chờ Tần Mang giành được vai nữ chính của “Mộng xưa Kinh Hoa”, dù là tài nguyên thời trang hay tài nguyên điện ảnh và truyền hình, tất cả đều sẽ nhảy lên một tầm cao mới.
Chiều ngày 28, trong phòng thay đồ buổi thử vai.
Tần Mang nhắm hờ mắt lại, thợ trang điểm cẩn thận nâng hai má của cô lên để trang điểm, động tác rất nhẹ nhàng, sợ làm tổn thương làn da mỏng manh.
Nghe Mạnh Đình nhắc nhở bên tai, Tần Mang không còn mê man bởi những hot search và tài nguyên xảy ra bất ngờ. Cô biết rất rõ nếu lần thử vai này thất bại, bây giờ được tâng bốc bao nhiêu thì cô sẽ rơi thảm bấy nhiêu.
Vì vậy, lần thử vai này chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.
Nội dung thử vai sẽ được chọn ngẫu nhiên từ kịch bản.
Tần Mang cũng không biết nội dung cụ thể.
Cô chỉ có thể tùy cơ ứng biến, luyện tập trước những gì mà cô không hiểu rõ nhất.
Vì vậy, trong hai ngày vừa qua cô đã dành hai tiếng mỗi ngày để tập tư thế hút thuốc và thổi ra những vòng khói thật đẹp và hoàn hảo.
Giọng nói nhẹ nhàng vương vấn có chút khàn khàn: “Em biết rồi.”
Ai ngờ ngay sau đó, A Đồng ra ngoài hỏi thăm tình hình vội vàng chạy vào: “Chị Mang Mang, không ổn rồi!”
“Trầm Uyển Âm đưa giáo viên dạy diễn xuất của cô ta tới đây!”
“Hả?”
Đầu ngón tay trắng nõn như ngọc của Tần Mang nghịch nghịch đôi bông tai tua rua dài bằng kim cương, uốn lượn vòng tròn, lông mi nhướng lên, đôi mắt gợϊ ȶìиᏂ hơi nheo lại: “Cho nên?”
A Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Thật là trơ tráo. Người này là nghệ sĩ Phó Bình, từng là cô giáo của đạo diễn Chu ở học viện Hý kịch Trung ương!”
“Đây là cô ta trực tiếp mang theo lỗi pug trên người rồi!”
Mạnh Đình đứng bật dậy: “Cái gì?!”
Tần Mang nhẹ nhàng thở ra.
Cô cũng đang tức giận.
Trong khi Mạnh Đình và A Đồng đang lo lắng chạy khắp nơi thì Tần Mang lấy điện thoại di động ra, gõ vài chữ rồi gửi cho nhà tư bản máu lạnh.
Sư tử nhỏ woo meo: [Thử vai là kiểm tra kỹ năng diễn xuất hay kiểm tra chỗ dựa vững chắc? Chú sư tử nhỏ cười khẩy.jpg]
Không chờ nghĩ ra phương án giải quyết ổn thỏa, đã có nhân viên đến gọi Tần Mang đi chuẩn bị cho buổi thử vai.
Trước khi Tần Mang đi vào thì gặp qua Trầm Uyển Âm, giày cao gót còn chưa dừng lại thì đột nhiên nghe thấy cô ta thì thầm vào tai mình: “Chờ mong kỹ năng diễn xuất của cô.”
Không đợi Tần Mang trả lời, cô ta đã lẳиɠ ɭơ hất những lọn tóc uốn xoăn lớn rồi thướt tha rời đi.
Mạnh Đình lo lắng đi theo, tình cờ nghe được câu nói này. Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Cô Phó Bình nổi tiếng trong ngành là một người có khuôn mặt ngọt ngào, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, ghét nhất là nghệ sĩ bình hoa trong giới dựa vào khuôn mặt để giành được lưu lượng, mắng người rất thẳng thắn. Cố tình địa vị trong giới của bà ấy rất cao, bị mắng cũng phải nhịn.”
“Trầm Uyển Âm quá độc ác, không những muốn cướp đi vai diễn, còn muốn làm em xấu mặt trước mặt mọi người.”
A Đồng hoảng sợ nói: “Nếu không chúng ta không đi nữa.”
“Dù sao cũng là bồi chạy*.”
(*)Bồi chạy: là hiện tượng một người được chọn cùng với những người khác trong một giải thưởng hoặc hoạt động nhóm nhưng người chiến thắng không phải là mình.
Cô ấy không thể chịu được chị Mang Mang bị người ta tùy ý nhục mạ.
Tần Mang cười lạnh: “Thử xem.”
Nói xong, cô bình tĩnh đẩy cửa đi vào.
Vòng eo nhỏ nhắn và tấm lưng mỏng manh nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lúc này lại như thiên nga nhỏ kiêu ngạo, biết rõ thất bại nhưng sẽ không lâm trận bỏ chạy.