Chương 6.3

Các loại hình dạng, màu sắc đa dạng, như thể đang bước vào rừng rậm đá quý nguyên thủy.

Lúc ấy, khi được giao phụ trách vận chuyển, ngay cả người quản gia có kiến thức rộng rãi cũng hơi ngạc nhiên.

Cuối cùng bà ta cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói kia của bà chủ: chỉ cần giữ nguyên hiện trạng tủ quần áo đưa đến là được.

Tuy nhiên, quản gia đã nhanh chóng chấp nhận sở thích này của Tần Mang.

Dù sao nhà họ Hạ có Hạ Linh Tễ có sở thích sưu tầm máy bay, du thuyền và xe thể thao, so với sở thích sưu tầm đá quý thô của bà chủ có thể coi là “mộc mạc”.

Thật không ngờ tới, không bao lâu, bà ta đã bị Tần Mang dạy dỗ cách làm người một lần nữa.

Trước khi rời đi, Tần Mang liếc nhìn kịch bản trên tủ đầu giường.

Cô dừng lại một giây, sau đó chậm rãi xoa xoa cái trán đau nhức, nhớ lại lời Mạnh Đình nói tối qua—

Làm thế nào mới có thể giành được “Mộng xưa Kinh Hoa”.

Nói thật đơn giản.

Ngôi nhà cổ của gia đình họ Hạ năm trong khu nhà giàu cũ ở phía trong con phố cổ ở Thâm thành, phải băng qua một con phố cổ nhộn nhịp mới đến được dinh thự ẩn sâu trong rừng hoa tử đằng.

Tần Mang tựa cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ xe phản chiếu bóng dáng của cô lúc này.

Cô mặc một chiếc sườn xám lụa mỏng như cánh ve sầu, cành hoa thêu quấn quanh eo dày đặc và sặc sỡ, như được những người tài giỏi tỉ mỉ vẽ nên, trông rất sống động.

Chuyên gia trang điểm không cố tình che giấu vẻ đẹp cực kỳ công kích vốn có của cô mà ngược lại, phát huy tối đa với đôi môi đỏ mày đen, thần thái duyên dáng, thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp của bộ sườn xám này.

Không phải là cô tự kỷ mà chính bản thân cô mặc sườn xám quả thật có thể đánh bại cả trăm Trầm Uyển Âm.

Tần Mang mím môi đỏ mọng, lười biếng suy nghĩ.

Nếu Hạ Linh Tễ chọn Trầm Uyển Âm làm nữ chính mới thật sự là bị mù.

Đây không phải lần đầu tiên cô đến nhà cũ, mỗi tháng cô đều đến một lần, đã sớm quen thuộc.

Không ngờ lại đến sớm.

Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có em họ Hạ Hủ Trừng của Hạ Linh Tễ đang nằm trên ghế sofa chơi máy tính bảng.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Hạ Hủ Trừng vô thức ngước mắt lên.

Trong tầm mắt là một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ sườn xám duyên dáng làm điên đảo chúng sinh.

Cô đang thong thả đi về phía cô ấy.

Em gái nhỏ há miệng thở dốc, phải rất lâu mới lấy lại tinh thần từ vẻ đẹp rạng ngời ấy: “Chị dâu, chị mặc sườn xám quá tuyệt vời.”

Tần Mang mỉm cười.

Nụ cười phát sáng xinh đẹp, trong sáng khiến người ta không thể rời mắt, em gái nhỏ nuốt nước bọt: “Hình thêu cũng thật tinh xảo.”

Tần Mang đưa tay chạm vào khuôn mặt đầy tính đàn hồi của Hà Hủ Trừng, vừa định khen cô ấy có mắt nhìn.

Nhưng nghĩ đến mình mỗi ngày bị vứt bỏ, bị người ta tính kế, cô nuốt lời, thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào: “Ồ, bức thêu này là do anh trai em tự tay…”

Ừm.

Thêu gì ấy nhỉ?

Hạ Hủ Trừng chớp mắt, chợt nhận ra: “Anh trai em tự thêu à?”

Tần Mang: “...”

“Phải.”

Cô nghiêm túc bắt đầu lừa bạn nhỏ: “Anh trai em rất khéo léo nhanh nhẹn, có thể lên phòng khách xuống nhà bếp, có thể kiếm tiền nuôi gia đình ở bên ngoài, còn có thể thêu thùa ở nhà…”

Cô sắp không bịa nổi nữa nên nhanh chóng đổi chủ đề: “Em đang xem cái gì mà nghiêm túc thế?”

Hạ Hủ Trừng xấu hổ nhìn chị dâu, đẩy chiếc máy tính bảng trên đùi nhìn về phía cô: “Em đang xem ảnh!”

Tần Mang liếc nhìn.

Bóng dáng cao thẳng đứng cạnh một chiếc trực thăng khổng lồ màu đen hiện ra trong tầm mắt.

Chiếc áo đen và quần rằn ri làm nổi bật đôi chân dài và vòng eo thon của người đàn ông, mạnh mẽ và uy lực, với tỷ lệ phân chia hoàn hảo đến mức khiến người ta muốn huýt sáo.

Bức ảnh dường như được cố tình làm mờ và không thể nhìn rõ mặt.

Nhưng bầu không khí đầy trí tưởng tượng.

Ánh mắt cô nhìn vào chiếc thắt lưng buộc quanh vòng eo rắn chắc, rất lâu không thể rời mắt.

Hử.

Tần Mang: “Eo đẹp.”

Thấy Tần Mang thích, Hạ Hủ Trừng cười ha hả: “Phía sau còn có trực thăng, anh em thật ngầu!”

Nghĩ đến việc cô học sinh trung học này thích theo đuổi ngôi sao và thỉnh thoảng đổi thành bạn trai thứ hai, Tần Mang nghĩ rằng đây là một bộ phim bom tấn được một thần tượng nào đó cẩn thận quay.

Cô không coi trọng xưng hô “anh trai”

Tần Mang lướt ra sau, quả nhiên vẫn còn rất nhiều ảnh, không có mặt chính diện, tất cả đều chỉ có một ít đường nét, bóng người, còn mang theo mũ bảo hiểm khi lái trực thăng.

Đúng là có thể lái trực thăng chứ không phải là tạo dáng chụp ảnh.

Thật hoang dã!

Cô thích.

“Thần tượng nào đây? Vị trí trung tâm đã ra mắt chưa? Còn cần…” Bình chọn?

Tần Mang đang nói, tiếp tục lướt nhẹ ảnh về phía sau, đột nhiên đầu ngón tay của cô dừng lại trên màn hình, cuối cùng cô cũng nhìn thấy khuôn mặt của người đó—

Người đàn ông bị chụp được khi bước xuống từ chiếc trực thăng khổng lồ.

Lúc này, mái tóc đen ngắn bị gió thổi rối bù, lộ rõ

khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng. Anh đang tháo găng tay da ra, chắc là biết có người đang chụp ảnh, khi lông mi nhướng lên, con ngươi xanh xám chưa đầy sự sắc bén thu hút lòng người, cực kỳ chấn động, thiếu vài phần ngay thẳng, lịch sự lại thêm vài phần quyến rũ, hoang dã và sa đọa.

Làm sao có thể là Hạ Linh Tễ!!!

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang tràn đầy kinh ngạc.

Ai có thể ngờ rằng một người đàn ông bình thường có vẻ cứng nhắc, cấm dục lại có những sở thích hoang dã như vậy!

Điểm mấu chốt là anh đã làm điều đó rất nhiều lần mà tại sao cô lại không phát hiện ra.

Tên chó má này lại có vòng eo quyến rũ người khác như vậy.

Giọng nói yếu ớt của em họ truyền đến bên tai cô: “Chị dâu, vậy là chị không nhận ra anh trai em à.”

“Vậy vừa rồi chị khen eo của ai?”

“Thần tượng nam?”

Tần Mang: “...”