Chương 6.2

Mái tóc cô tung bay, phấn hồng trên má không hề khó nhìn mà giống như một ngọn lửa in trên da cô, khiến khuôn mặt cô càng thêm thần bí và lộng lẫy.

Làm cho đạo diễn phim nghệ thuật Lâm Trần Huyên thăm ban đi ngang qua vô thức dừng lại.

Ông ta say mê kịch bản, mấy năm nay đều tập trung vào bộ phim mới nhất của mình, không chú ý đến sự xuất hiện của người mới trong giới giải trí, tất nhiên cũng không biết lai lịch của Tần Mang.

Ông ta hỏi đạo diễn Triệu của phim tiên hiệp bên cạnh.

“Đây là người mới à?”

Đạo diễn Triệu chưa từng xem Tần Mang diễn, nhưng cũng biết đôi điều, thấy Lâm Trần Huyên có hứng thú, trong lòng đã rõ nhưng không nói ra: “Thật ra cũng không phải, thế nào, ông có vai diễn mới nào phù hợp với cô ta sao?”

Ông ta cũng không để ý giật dây.

Dù sao trong giới giải trí cũng có những thăng trầm, ai mà biết được.

Khác với ông ta nghiêng về thương mại, Lâm Trần Huyên ủng hộ nghệ thuật trình diễn theo thẩm mỹ thiểu số, trong phim điện ảnh sẽ có rất nhiều cảnh theo chuẩn mực lớn, thậm chí không có cách nào chiếu ở Trung Quốc, nhưng—

Cũng có rất nhiều diễn viên đã làm theo.

Suy cho cùng, những bộ phim được ông ta trau chuốt đều có cơ hội đoạt giải cao ở nước ngoài.

Không thể phủ nhận trình độ đạo diễn của Lâm Trần Huyên thuộc hàng top ở Trung Quốc.

Ánh mắt của Lâm Trần Huyên rơi vào khuôn mặt dường như đang tỏa sáng như ngọn lửa của cô, ông ta khẽ gật đầu: “Vừa vặn có một vai quan trọng trong bộ phim mới vẫn chưa được quyết định.” Ông ta không tìm được người thích hợp cho đến khi nhìn thấy Tần Mang.

Trong ngành ai cũng biết Lâm Trần Huyên tuyển chọn diễn viên rất tùy hứng, chỉ dựa vào con mắt của mình.

Đạo diễn Triệu kinh ngạc: Tần Mang cũng thật may mắn, đã đánh mất “Mộng xưa Kinh Hoa”, nhưng lại được người này nhìn trúng.

Trong làng giải trí không có bí mật gì, đặc biệt là bộ phim đầu tư lớn cấp s+ “Mộng xưa Kinh Hoa” này, không chỉ thu hút sự chú ý của diễn viên, người hâm mộ mà ngay cả đạo diễn cũng không ngoại lệ

...

Khi cảnh quay 8 giây của Tần Mang kết thúc vào ngày hôm đó, đạo diễn Triệu chưa bao giờ xuất hiện đã đích thân gửi cho cô một phong bao lì xì màu đỏ, một kịch bản mới và thông tin liên lạc, và một câu nói đầy ý tứ: “Bộ phim của đạo diễn Lâm nếu diễn tốt thì cơ hội đoạt giải rất cao.”

Khi Tần Mang trở về nhà, cả người gần như kiệt sức.

Tắm xong, cô để người giúp việc giỏi massage làm đẹp thả lỏng toàn thân, đắp mặt nạ lạnh, dựa vào trên giường lớn.

Làm da vừa mỏng vừa yếu còn hơi mẫn cảm dường như bị cháy nắng.

Lúc này, những đầu ngón tay mảnh khảnh của cô như đang thờ ơ vuốt ve kịch bản, lông mi cụp xuống, ánh mắt liếc nhìn những cảnh tượng được khoanh đậm bằng bút đỏ.

Đôi môi ẩm ướt từ từ cong lên.

Nếu cô đóng một bộ phim có chuẩn mực lớn như vậy, bị tổ tiên nhà họ Tần biết đến, sợ rằng không phải buổi tối ba ruột cô sẽ đích thân sắp xếp đội ngũ tìm cô để giải thích về cuộc đời, ngay cả Phật tổ cũng không ngăn cản được.

Ngay khi cô đang tưởng tượng ra bức tranh đó một cách đầy thích thú thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Mạnh Đình.

Mạnh Đình cũng biết được điều này từ A Đồng: “Bỏ qua vấn đề chuẩn mực thì bộ phim này của đạo diễn Lâm quả thật là tài nguyên cực kỳ tốt.”

“Nếu có thể đoạt được giải thưởng điện ảnh quốc tế, chúng ta còn lo lắng cái gì về bộ phim không có nữ chính.”

Thấy Tần Mang im lặng, anh ta nói đùa:

“Nếu không lấy được “Mộng xưa Kinh Hoa” thì có lẽ em thật sự phải xuống biển chụp ảnh nghệ thuật mới có thể vùng lên rửa sạch nỗi nhục lúc trước.”

Tần Mang tức giận: “Đừng xui miệng.”

“10.000 công đức tích đủ chưa?”

Sau đó là tiếng cúp điện thoại một cách dứt khoát.

Mạnh Đình: “...”

Mẹ nó, anh ta vì ai hả?!

Hai ngày quay phim mệt mỏi khiến tâm tư của Tần Mang càng bay xa, trước khi cơn buồn ngủ ập đến, không hiểu sao trong đầu xuất hiện lời nói đầy ẩn ý lúc trước của đạo diễn Triệu—

Lấy giải thưởng.

Lấy được giải thưởng sao?

Thân hình gầy yếu của cô gái dần dần trượt xuống, chìm vào trong chiếc chăn bông mềm mại và mỏng manh.

Thậm chí cô còn không nhận ra người giúp việc đã lấy mặt nạ ra và rửa mặt cho cô.

Cô ngủ đến mười giờ ngày hôm sau, mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa.

Quản gia: “Bà chủ, trong một giờ nữa ông chủ sẽ cử người đến đón bà về nhà cũ.”

“Ngài phải thức dậy chuẩn bị ạ.”

Giọng nói lười biếng mềm mại của Tần Mang: “Hả?”

“Ông chủ đã trở lại?”

Bước chân trần xuống sàn, cảm giác lạnh lẽo khiến cô tỉnh táo hơn.

Họ sẽ đến nhà họ Hạ ăn tối vào ngày 26 hàng tháng.

Dù cho cô vẫn còn giận Hạ Linh Tễ, nhưng với tư cách là một cặp vợ chồng yêu thương trong mắt hai nhà, loại sự kiện thể hiện tình cảm và trấn an đôi bên này cũng phải tham dự.

Quản gia: “Ông chủ vẫn còn ở sân bay, có thể sẽ đến muộn. Mời ngài đi trước.”

“Stylist đã sẵn sàng.”

Tần Mang gật đầu từ chối cho ý kiến.

Đội tạo hình đang đợi bên ngoài liên tiếp bước vào.

Lúc Tần Mang còn chưa kịp phản ứng đã đã đưa cô đến phòng trang điểm cạnh phòng thay đồ.

Bắt đầu trang điểm và làm tóc.

Phòng thay đồ trước đó của cô ở trong căn hộ trung tâm thành phố được chuyển toàn bộ sang đây từng món một, chiếm trọn hơn một nửa diện tích tầng hai, nhưng từ phòng ngủ chính, phải đi qua phòng thay đồ ban đầu của Hạ Linh Tễ.

Trong tủ kính đen đều là những bộ vest cao cấp sang trọng, đồng hồ nổi tiếng, cà vạt, thậm chí cả khuy măng sét cũng có một ngăn tủ phân loại riêng, sắp xếp cực kỳ trật tự theo độ đậm nhạt của màu sắc, tất cả đều là màu sắc hài hòa tông lạnh, có cực ít màu sáng, bảo thủ tế nhị, cực kỳ nghiêm khắc.

Tất nhiên, có thể thấy nam chủ nhân chắc hẳn là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng.

Đi qua phòng thay đồ nam có tông màu lạnh, đập vào mắt chính là phòng để đồ rực rỡ muôn màu của nữ chủ nhân, gần như gom hết toàn bộ màu sắc trên thế giới vào trong căn phòng này.

Tràn đầy sự xa hoa và lộng lẫy.

Chỉ riêng một món trang sức thành phẩm đã chiếm trọn một chiếc tủ, chưa kể một số viên đá quý thô chưa cắt mà Tần Mang đã sưu tầm bao năm qua là một căn phòng riêng biệt.