Chương 4.2

Tần Mang rất bình tĩnh nhưng cư dân mạng bùng nổ—

[Con sư tử đó đến từ đâu thế, bị ngốc sao?]

[Bánh vẽ cặp bình hoa và sông băng kết hôn, cô ta điên rồi à? Cũng không sợ bình hoa va vào núi băng làm nát chính mình!]

[Được được, khoảng cách bọn họ kết hôn chỉ thiếu bước quen nhau thôi.]

[Hahaha, thật sự không dám giấu diếm, tung hoành ở giới CP nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy Fan CP của bình hoa và sông băng]

[Hai người này chính là người đứng đầu “danh sách CP khó có khả năng xảy ra nhất” ở diễn đàn CP bên cạnh]

Nếu không phải còn một chút tỉnh táo thì Tần Mang thật sự muốn ném giấy đăng ký kết hôn vào mặt bọn họ!

Tại sao cô lại không xứng?!

Lướt diễn đàn thì hơi chán, lướt tới lướt lui cũng chỉ có lặp đi lặp lại bọn họ, chẳng có gì mới cả.

Đại khái là bởi vì hoàn cảnh quá yên tĩnh nên Tần Mang hơi buồn ngủ. Lông mi cong cong cố gắng mở ra, nhưng mà cơ thể ngày càng mềm nhũn, cổ tay thon dài buông thõng ở mép ghế sofa.

“Bộp—”

Chiếc điện thoại rơi xuống tấm thảm trang trí rực rỡ, phát ra tiếng động rất nhỏ.

Tần Mang ngủ không ngon giấc, giấc mơ đứt quãng.

Trong mơ tràn ngập sương trắng dày đặc vô tận, Tần Mang muốn tìm lối ra. Cô đi mãi đi mãi, đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy lộng lẫy, còn có một chiếc cúp nữ diễn viên màu vàng được đặt trong tủ kính trước mặt.

Cô ấy cố gắng cầm lấy nhưng lại bị ngăn cách bởi một bức tường kính.

Rõ ràng là nó đã ở rất gần rồi, nhưng lại giống như vĩnh viễn không thể lấy được.

Tần Mang từ từ đến gần, lúc muốn giúp đỡ thì đột nhiên, cô gái dừng động tác như máy móc, ngược lại cầm lấy tay cô—

Đầu ngón tay nóng hổi.

Tần Mang đột nhiên thức vì nóng.

Là mơ.

Ngọn đèn sàn vẫn tỏa ra ánh sáng lờ mờ, bóng người phản chiếu trên vách tường làm khuếch đại nhịp tim dữ dội của cô.

Thể chất của Tần Mang đặc biệt, đang ngủ say mà tỉnh vì nóng là chuyện bình thường. May mắn cô không mơ mơ màng màng cởi váy ngủ trong phòng khách như thường lệ.

Trên người ẩm ướt làm nổi lên vẻ đỏ ửng tuyệt đẹp trên làn da mỏng manh, mềm mại.

Phòng khách vẫn yên tĩnh như trước, Tần Mang nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt nhìn thời gian.

Đúng 11 giờ đêm.

Hạ Linh Tễ vẫn chưa về.

Tần Mang không cố gắng chờ anh nữa mà ngược lại, đi ra ban công lộng gió mát lạnh tự nhiên của đêm hè.

Cô nhìn những ngọn đèn đường trải dọc ngang khắp trang viên, hơi nóng trên người được gió thổi đi bớt, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn.

Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, lời nói của Mạnh Đình ban ngày “Em không muốn dành được cúp nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sao?” vẫn văng vẳng bên tai.

Làm sao có thể không muốn chứ.

Nhìn Tần Mang có vẻ như chưa từng quan tâm đến sự nghiệp của bản thân, nhưng thật ra, kể từ sau khi bước chân vào giới giải trí, mỗi ngày cô đều chưa từng buông thả—

Nhận cúp diễn viên nữ, đưa nó đến trước mặt người đó và bình tĩnh nói với anh ta: Này, tôi đã giúp cô ấy thực hiện ước mơ rồi, còn anh thì sao?

Tần Mang đang đắm chìm trong suy nghĩ, không nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra cực nhẹ.



Hạ Linh Tễ vừa bước vào thì phát hiện toàn bộ đèn trong nhà đều được tắt.

Chỉ có đèn ngoài ban công là sáng.

Vầng sáng màu vàng nhạt dường như chia cắt thành hai thế giới rõ rệt.

Mái tóc dài mềm mại uốn xoăn của Tần Mang buông xõa, cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng khói, đang dựa vào lan can bằng kính rướn người nhìn ra ngoài.

Bờ vai thon thả làm tôn lên khung xương nhỏ nhắn, tinh tế của cô gái. Tấm vải ôm sát người xõa xuống như đôi cánh ve sầu. Cô giống như một bông hồng xinh đẹp ướŧ áŧ đang đắm mình trong bầu trời tối đen với cảm giác lả lướt, lộng lẫy, lại giống như những thước phim quay chậm cận cảnh khiến người ta ngân nga dư vị dưới ống kính của bộ phim điện ảnh cũ.

Có lẽ đã nghe thấy sự tiếng động, cô bất ngờ không kịp đề phòng quay đầu lại, sự tan vỡ thoáng xuất hiện rồi vụt mất trong đáy mắt hiện rõ.

Không đợi Hạ Linh Tễ suy nghĩ kỹ, một cơ thể mềm mại thơm tho đã nhào vào trong lòng anh.

Lời nói còn văng vẳng bên tai anh: “Chồng~”

“Tại sao còn chưa ngủ?”

“Đương nhiên là chờ anh tan làm rồi, có bất ngờ không?”

“Ồ?”

Hạ Linh Tễ dùng một tay đỡ lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ khác thường lan ra từ đầu ngón tay

Đôi mắt hơi trầm xuống, người đàn ông từ từ nới lỏng cà vạt.

Ngoài ra, trên người thoang thoảng mùi hương mát lạnh mang theo mùi rượu nhàn nhạt, không hiểu sao trong căn phòng mờ ảo quyện thêm chút mê hoặc thiêu đốt, một giọng nói lịch sự bại hoại.

Nhìn thấy Hạ Linh Cơ không tiếp chiêu của mình, Tầm Mang không chú ý tới vẻ bất thường của anh, cô không đỏ mặt mà khoe: “Chậc chậc, có một người vợ hiền lành xinh đẹp như tôi, chẳng phải anh ở bên ngoài rất có thể diện sao?”

“Vậy còn em?”

“Anh xem anh đã phá hỏng chuyện gì rồi!”

Cuối cùng Tần Mang đi thẳng vào chủ đề, đánh chém.

Hạ Linh Tễ không trả lời, đêm nay anh uống rượu mạnh, vốn còn khá tỉnh táo nhưng lúc này, cảm giác choáng váng bị cô kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, căn bản không chú ý nghe.