“Tốt, cực kỳ tốt, chính là ánh mắt này, lại thâm tình thêm chút nữa, đúng đúng đúng!!!”
“Nhớ kỹ anh ta là người đàn ông mà cô yêu và ngưỡng mộ, chứ không phải là em trai mình.”
“Tuyệt vời!”
“Lại thêm lần nữa.”
Đoàn làm phim [Kinh Hoa Cựu Mộng] chưa bao giờ hòa hợp đến thế, Chu đạo hay cáu giận dường như cũng đổi tính rồi, mở miệng ra là khen liên hồi.
Bên trong phim trường.
Tần Mang và Giang Hành Duyên đang quay cảnh chung, trùng hợp đến cảnh đối diễn không hoàn hảo với Hạ Linh Tễ kia, dù sao thì Hạ Linh Tễ chỉ nói một câu trong kịch bản, phần còn lại liền bay đến chân trời rồi.
Không biết có phải khả năng dạy dỗ của thầy Hạ quá mạnh mẽ hay không, mà sau cảnh “ đối diễn” đó, Tần Mang được gọi về đoàn phim đã thực sự thay đổi một cách ngoạn mục.
Đặc biệt là diễn ánh mắt, diễn nội tâm, càng ngày càng thành thạo.
Nhìn Giang Hành Duyên mặc bộ trang phục quân phiệt nhưng lại không thể giấu được vẻ tao nhã, ôn nhuận như ngọc. Bỗng nhiên trước mắt Tần Mang lại hiện một một khuôn mặt lạnh lùng khác, như thể một vị thần thánh từ bên trên hạ xuống nơi đây.
Khuôn mặt đó có sức áp bức của người bề trên.
Càng có thể trấn áp được cô tốt hơn.
Nếu có thể đóng phim cùng Hạ Linh Tễ, Tần Mang cảm thấy mình có thể được anh dẫn dắt một đường trở thành ảnh hậu quốc tế luôn không chừng.
Nhưng cho dù trời long đất lở, tận thế có giáng xuống thì Hạ Linh Tễ cũng thật sự không thể làm diễn viên.
Hơn nữa anh cũng không quá phù hợp.
Khuôn mặt anh quá dễ áp đảo các diễn viên diễn chung, như thể anh là người duy nhất thống trị trên thế giới này.
Quan trọng hơn là——
Tần Mang không muốn dựa dẫm vào ai, đây là sự nghiệp của cô, là ước mơ của cô.
Cô gái cong mi cụp mắt xuống, che đậy những cảm xúc vừa lóe lên của mình.
Khi đạo diễn hô “Good”, đôi mắt Tần Mang dần dần trở lại sự trong sáng như ban đầu.
Đối với sự tiến bộ của Tần Mang, ngoài Chu đạo ra, thì Giang Hành Duyên là bạn diễn chung cũng có thể cảm nhận được điều này sâu sắc nhất.
Là người cùng tuổi, cũng đã đoạt giải ảnh đế sớm hơn Tần Mang, Giang Hành Duyên khi nghe Chu đạo khen Tần Mang thông minh lanh lợi thì cũng không có cảm xúc quá nhiều.
Dù sao, từ nhỏ đến lớn anh ta cũng được mọi người hết lời khen ngợi như vậy rồi.
Nhưng lần này, khi chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà Tần Mang như thay da đổi thịt, lột xác hoàn toàn khiến anh ta kinh ngạc vô cùng.
Khi bọn họ xem lại cảnh quay vừa rồi, Giang Hành Duyên thấp giọng nói nhỏ: “Cô thật sự rất thích hợp với màn ảnh rộng.”
“Cảm ơn.”
Tần Mang cũng trả lời: “Kỹ thuật diễn xuất của thầy Giang cũng rất tốt.”
Không hổ là kỹ thuật diễn cấp bậc ảnh đế, anh ta đã thể hiện rất rõ linh hồn của nhân vật này.
Còn về Hạ Linh Tễ, anh chỉ có thể làm công cụ để cô đối diễn, giúp cô nhập vai vào nhân vật, nhưng khi thật sự vào cảnh quay, vẫn còn cần người thật sự chuyên nghiệp dẫn dắt cô.
Ảnh đế ảnh hậu cũng không phải là bắp cải ven đường.
Đặc biệt là có thể nắm được chiếc cúp vàng, đều là ngàn chọn vạn tuyển mới được một người.
“Được rồi, chúng ta đừng tâng bốc nhau nữa.”
Chu đạo vỗ vai hai người họ: “Hai người cố gắng bồi dưỡng tình cảm đi, tốt nhất là tranh thủ mấy ngày nay khi cảm xúc còn đang dâng trào, liền một phát quay xong tất cả cảnh tình cảm.”
Ông ta cũng hơi sợ.
Sợ cảm xúc của Tần Mang đột nhiên biến mất.
Dù sao thì hiện tại cô cũng đang là diễn viên có thiên phú, chứ không phải diễn viên có kỹ thuật cao, nên cảm xúc của cô rất quan trọng.
Thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo với nữ số ba Kỳ Nhung.
Không đúng, từ khi Thẩm Uyển Âm tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí vô thời hạn và rời đi với rất nhiều những bài viết bôi nhọ thậm tệ, đạo diễn đã tính toán trước được điều này nên đã yêu cầu biên kịch thay đổi kịch bản ngay trong đêm, đem vai diễn của cô ta giảm bớt xuống gần như không còn một cảnh nào.
Kết quả là Kỳ Nhung được vinh dự thăng lên làm nữ số hai.
Với kết quả như vậy, Kỳ Nhung cho rằng may mắn này là do Tần Mang, nên mỗi lần nhìn thấy cô đều rưng rưng ánh mắt tôn sùng, chắp tay bái lạy, thành kính cực điểm.
Thỉnh thoảng Kỳ Nhung còn nói về kẻ thù của cô ta ở trong giới giải trí, mong rằng Tần – nữ thần may mắn – Mang sẽ phù hộ cho những con bitch đó sẽ mặt mày xám xịt mang đầy nhục nhã rời khỏi giới giải trí!
Lúc đầu Tần Mang còn cảm thấy không nói lên lời, nhưng sau đó……cô đã quen rồi.
Thế nên bây giờ mỗi lần nhìn thấy Kỳ Nhung sắp chắp tay lạy mình, cô đã có thể mặt không đổi sắc mà dùng chiếc quạt sư tử nhỏ thổi gió mát, nghe cô ta tiếp tục lải nhải một loạt tên diễn viên.
Không thể không nói, phương pháp tốt nhất để có thể kéo gần mối quan hệ chính là biết được bí mật của nhau.
Nên sau khi Tần Mang bị bắt phải biết một loạt danh sách những kẻ thù của cô ta thì mối quan hệ giữa hai người cũng dần trở nên thân thiết hơn nhiều.
Vì Kỳ Nhung có khuôn mặt lolita như búp bê Tây Dương nên hầu hết các vai diễn mà cô ta nhận đều là những em gái ngây thơ, trong sáng và tốt bụng, còn là phim thần tượng nữa chứ, cô ta sắp diễn đến chán ngấy rồi.
Cực kỳ hy vọng mình có thể rèn luyện được kỹ thuật diễn với một vai nữ phụ yếu đuối mà độc ác, cho nên cô mới đến buổi thử vai nữ số ba không có mấy cảnh của đoàn phim [Kinh Hoa Cựu Mộng], mặc dù với tư cách là một tiểu hoa nổi tiếng của phim thần tượng, nhưng trong mắt fans thì tài nguyên của cô thực sự đã sụt giảm rất nhiều.
Sau khi bái lạy xong, Kỳ Nhung ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Mang, xoa xoa chiếc quạt nhỏ của cô: “Cô chia sẻ về kỳ nghỉ đi yêu đương của mình đi.”
“Hoàn toàn như hai người khác nhau vậy.”
“Này là phải yêu mấy người mới có thể tiến bộ nhanh chóng như vậy.”
Cô ta hâm mộ chết đi được.
Trong từ điển của Tần Mang vốn không có những cụm từ như “có qua có lại”,“đối nhân xử thế”, nên vừa rồi cùng Chu đạo và Giang Hành Duyên nói chuyện qua lại là cô đã sử dụng hết “công đức” cô tích lũy được của ngày hôm nay rồi, lúc này nghe được lời khen của Kỳ Nhung, khuôn mặt kiều diễm mà lười biếng vẫy tay: “Quá khen rồi.”
Kỳ Nhung cũng không để tâm, cười hì hì lấy điện thoại ra, mở ra bản ghi chú, bên trong là một loạt các thông tin liên hệ, tiêu đề phía trên ghi: Ao cá.
Cô ta đưa điện thoại ra trước mặt Tần Mang: “Nào, chúng ta cùng chia sẻ tài nguyên.”
Tần Mang không chút để ý mà liếc mắt qua, sau đó liền trầm mặc một chút: “Đây là….”
Có một số cái tên cô cảm thấy rất quen mắt.
Cùng là mấy phú nhị đại trong giới hào môn, tuy gia thế không hiển hách như hai nhà Tần Hạ nhưng đối với nữ minh tinh trong giới giải trí mà nói thì họ cũng được coi là hào môn rồi.
Không ngờ Kỳ Nhung lại có thông tin liên lạc của bọn họ.
“Cái này tôi cảm thấy cũng không tồi đâu.”
“Chuyện này tôi sẽ kín miệng, cô cứ yên tâm.”
Tần Mang càng nghe càng cảm thấy sai sai: “Chờ đã, đây là tài nguyên phương diện nào thế?”
“Tất nhiên là đàn ông rồi!”
“Tôi nhớ trong tay cô cũng có thông tin liên hệ của rất nhiều những người đàn ông chất lượng cao, nếu trong đó có loại hình mà cô không thích, thì có thể giới thiệu cho tôi!” Kỳ Nhung đề cập đến video giám sát hoàn chỉnh cảnh Tần Mang đánh người trên du thuyền, lúc đó cũng có hình ảnh cô được một nhóm đàn ông ưu tú đưa danh thϊếp.
“Chỉ cần tôi quăng lưới, không sợ không bắt được con cá hào môn nào đồng ý cưới tôi.”
Tần Mang cuối cùng cũng hiểu ra.
Thì ra là kiểu chia sẻ tài nguyên này, cô còn tưởng là tài nguyên đóng phim gì cơ.
Nghe thấy mục đích của cô ta là gả vào hào môn, bản thân Tần Mang vốn sinh ra trong hào môn, tất nhiên cô hiểu rõ nhất những khó khăn trong đó, mơ hồ gợi ý: “Hào môn rất khó vào.”
Kỳ Nhung tùy ý xua xua tay: “Không sao cả, nếu không gả vào được thì ngủ một đêm, dù sao nhóm cá của tôi giá trị nhan sắc và độ hào phóng cũng cực cao, không sợ thiệt đâu.”
Dù sao cô ta cũng rất hưởng thụ.
Tần Mang nhìn khuôn mặt ngây thơ vô hại của Kỳ Nhung, bàn tay cầm chiếc quạt nhỏ dừng một giây.
Nhìn cô ta với ánh mắt kính nể.
Hóa ra cô ta chỉ là một tiểu lolita hoang dã.
Chúc cô ta…..thành công ha!
Còn về tài nguyên, cô thực sự không có cách nào để chia sẻ với cô ta, dù sao cho đến nay người duy nhất cô ngủ cùng cũng chỉ có Hạ Linh Tễ….
“Thế nào?”
“Chúng ta trao đổi mấy cái?”
Tần Mang cầm chiếc quạt xà cừ bên cạnh lên, che lên miệng, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Kỳ Nhung: “Vị kia nhà tôi có tính chiếm hữu rất cao, chỉ cho phép tôi giữ danh thϊếp của anh ấy, vậy nên những danh thϊếp còn lại, tôi đều đã đưa cho quản lý của tôi để xử lý.”
Cô chỉ đang ám chỉ bản thân mình có đối tượng rồi.
Nên không cần loại tài nguyên này.
Tuy nhiên—–
Kỳ Nhung đột ngột tỉnh ngộ: “Thì ra cô đã có đối tác cố định rồi.”
Đối tác cố định?
Tần Mang cau mày, nghe có chút hơi kỳ quái.
Nhưng dường như có vẻ cũng không có gì sai.