Chương 20.2: Người mẫu nam

Giây sau đó, cô bị một cánh tay kéo lại.

“Bang—-”

Trơ mắt nhìn cánh cửa đang khép lại trước mắt mình.

“Anh?”

“Sao anh lại ở đây?”

Ổ Vũ Tây có chút lảo đảo.

Khi quay đầu lại, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc đang đứng đó, cô liền mở to đôi mắt hồ ly mà nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, bỗng nhiên chuông cảnh báo vang lên: “Người mẫu nam không phải là anh đấy chứ?”

Chẳng trách hôm nay đến đây cứ có chút kỳ quái.

Không hề cảm giác được sự xa hoa trụy lạc thường ngày!

Ổ Uyên như nghĩ đến cái gì đó mà ánh mắt lóe lên rồi biến mất—-Tần Mang đã cầm ly Cocktail đó lên.

Khóe môi anh ta có chút ý tứ cong lên.

Hai vợ chồng liên hôn thương nghiệp này…quả thật có một cuộc sống thực sự thú vị nha.

Bỗng nhiên nghe được câu hỏi ngu ngốc của đứa em gái nhà mình: “Chồng cô ấy là ai?”

“Là Hạ Linh Tễ nha!”

“Thế Hạ Linh Tễ là ai?”

Ổ Vũ Tây bị hỏi tới ngơ ngác: “Hạ Linh Tễ là chồng của Tần Mang nha.”

Ổ Uyên: Thôi vậy, có ngốc hơn nữa thì cũng là em gái ruột.

“Hạ Linh Tễ chính là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp ở Thâm Thành, chỉ cần cậu ý nguyện ý, thậm chí cậu ấy có thể nắm trong tay tương lai của tất cả mọi người.”

“Tần Mang chính là Hạ phu nhân mà cậu ấy cưới hỏi đàng hoàng, tương lai sẽ là nữ chủ nhân của Hạ gia, em dẫn cô ấy tới đây để tìm người mẫu nam vui chơi, em điên rồi sao?”

May mắn là hôm nay anh ta cũng ở đây.

Nếu không thì thật sự không biết đứa em gái ngốc này sẽ làm ra chuyện tốt gì nữa.

Hạ Linh Tễ chắc chắn sẽ không làm gì Tần Mang, nhưng….nhà họ Ổ bọn họ thì không chắc chắn.

Ổ Vũ Tây phản ứng rất nhanh, vô thức nhìn về phía cửa kính đã đóng lại.

Được làm từ chất liệu đặc biệt, ngoài khả năng cách âm ra, nhìn từ bên trong thì có thể nhìn thấy được bên ngoài, nhưng nhìn từ bên ngoài thì không thể thấy được bên trong.

“Hít……..”

“Em hôm nay cosplay thành con rắn à?” Ổ Uyên thắc mắc.

“Điều đó có nghĩa là!! “Người mẫu nam” bên trong kia là Hạ tổng?!”

“Aaaaaaaa!!! Quá lãng mạn rồi!!!!”

“Ôi chu choa mạ ơi, trời đất quỷ thần ơi, Hạ tổng quá biết cách chơi rồi!”

“Giống như “người mẫu nam x nữ khách làng chơi” play vậy!!”

Ổ Uyên cảm thấy có lẽ mình đã quá già, không thể hiểu trong đầu những bạn trẻ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa.

Mỗi từ thì đều biết, nhưng ghép nó lại với nhau thì không có khả năng hiểu được nó.

Cuối cùng, anh ta xách theo em gái ngu ngốc đang định chuẩn bị mở cửa này rời khỏi đây.

Cửa kính có chất liệu đặc biệt.

Dù cô áp sát cả tai vào cửa rồi nhưng cũng không thể nghe được bất cứ động tĩnh nào bên trong.

*

Cửa phòng đột nhiên đóng lại, Tần Mang hơi giật mình một chút, sau đó vân đạm phong khinh xoay người lại.

Xuyên qua các chuỗi hạt lộng lẫy, ánh mắt cô rơi xuống chiếc ghế sofa cách đó không xa, nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đeo mặt nạ khổng tước đen.

Bộ trang phục quân phiệt tràn ngập khí chất, mang lại cảm giác áp bức khiến người ta nghẹt thở.

Những chiếc lông vũ màu trắng lạnh lùng, phản chiếu ra đôi mắt xanh xám cực kỳ dễ nhận biết, điềm tĩnh và lãnh đạm, giống như một vị thần ngồi trên thần đàn, sẽ không vì bất cứ người phàm trần nào mà dừng bước.

Ánh mắt Hạ Linh Tễ nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ khổng tước đen của cô.

Đôi môi đỏ mọng của cô gái dưới chiếc mặt nạ màu sắc trang nhã càng trở nên rạng rỡ ướŧ áŧ hơn.

“Người mẫu nam?”

Tần Mang cầm ly rượu trong tay chậm rãi đi tới, giọng điệu kéo dài như đang ngâm trong rượu, phát ra hai chữ không rõ ý vị.

“Vẫn là cosplay à.”

“Ừm, thật sự vẫn là Ổ Uyên hiểu em. ”

Bộ trang phục quân phiệt rất giống nhau.

Mặc bộ trang phục này trên người Giang Hành Duyên, trong lòng Tần Mang không có chút dao động nào, nhưng mặc lên người vị này, cho dù anh có đeo mặt nạ đi chăng nữa, cũng đủ khiến cho cô rối loạn—–

Nhịp tim.

Cô không thích cái cảm giác không thể khống chế được này.

Đặc biệt là khi cô đang mất kiểm soát, còn đối phương thì vẫn cao cao tại thượng trên thần đàn, lãnh đạm mà ung dung.

Cô vô cùng muốn nhìn thấy tảng băng tan chảy, sương lạnh đông cứng, thần đàn sụp đổ.

Vậy nên, Tần Mang vén rèm châu sang một bên.

Những hạt châu hoa lệ lóng lánh uốn khúc dạt sang một bên, phát ra những âm thanh leng keng du dương, lay động đung đưa như một tấm sa mỏng bao trùm đất trời.

Khi Tần Mang nghiêng người, dùng lòng bàn tay chống lên đầu gối người đàn ông để ổn định trọng tâm, một tay cầm chất lỏng màu hổ phách đưa lên môi người đàn ông, nhẹ nhàng rót xuống.

Cho đến khi đôi môi mỏng của anh còn vương một chút ánh rượu.

Tần Mang dán gần vào tai anh, nhẹ giọng thì thầm: “Anh có biết ly rượu Cocktail này có tên là gì không?”

Giây tiếp theo, đôi môi đỏ mọng của cô chậm rãi nói ra một từ tiếng Anh tao nhã mà tự nhiên.

“Widow‘s Kiss”

Nụ hôn—-của góa phụ.

Lập tức, trên khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô hiện lên một nụ cười ranh mãnh, tựa như trò đùa của mình đã thành công.

Thân người Hạ Linh Tễ hơi nâng lên, ánh mắt lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào, nhưng lại đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh không xương của cô, ngăn cản cô làm đổ ly rượu ra.

“Hết giận chưa?”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lãnh đạm, phảng phất như không bị trò đùa dai của cô làm cho tức giận.

Đây chính là lý do tại sao Tần Mang càng tức giận hơn.

Cô cười lạnh một tiếng, đặt mạnh ly rượu lên trên bàn phát ra âm thanh “cộp” một tiếng.

Chất lỏng bên trong hơi sóng sánh, bắn ra ngoài một chút.

Cô nhặt quả anh đào đã ngâm trong ly rượu lên và cắn một miếng, như thể đang cắn vào thịt người nào đó.

Sắc mặt vô cảm trả lời: “Không.”

“Vậy tại sao lại không muốn đi khám bác sĩ?”

Hạ Linh Tễ vẫn không tháo mặt nạ khổng tước trắng trên mặt xuống, hỏi một câu hỏi không liên quan gì đến khung cảnh ái muội kiều diễm này.

“Thể chất của em có chút dị thường.”

Tần Mang nhíu mày, tay khẽ buông lỏng, lười biếng ngồi xuống ghế sofa đối diện, ngữ khí không quá vui vẻ: “Khám cũng vô dụng, sinh ra đã như vậy rồi.”

Khi còn nhỏ, vì nhiệt độ của cô luôn cao hơn người bình thường nên ngày nào cũng được chú nhỏ đưa đi kiểm tra, cô đã đi vô số những bệnh viện top đầu trong và ngoài nước, nhưng khi chẩn đoán kết quả thì đều nói rằng sinh ra đã như vậy rồi, không ảnh hưởng gì tới sức khỏe của cô.

Ký ức tuổi thơ của Tần Mang đa số là ở những bệnh viện với nhiều phong cách khác nhau.

Vì vậy dẫn tới kết quả là mỗi khi cô nhìn hoặc nghe thấy bệnh viện liền nảy sinh tâm lý kháng cự rất mạnh.

Xương ngón tay của người đàn ông ấn vào mép mặt nạ, vẻ mặt không rõ cảm xúc gì.

Sau đó lại hỏi thêm vài câu liên quan.

Tần Mang vốn muốn đối nghịch với anh.

Nhưng dưới ánh mắt của anh, cô liền dừng lại.

Thôi vậy.

Làm anh từ bỏ ý định đưa cô đi bệnh viện càng quan trọng hơn.

Vì vậy cô nhấn mạnh rằng thật sự mình không có bị bệnh.

Vài phút sau.

Hạ Linh Tễ quá nhàm chán, chán đến mức Tần Mang cảm thấy mặt nạ trên mặt cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, liền giơ tay muốn tháo nó ra.

“Mang về đi.”

Không ngờ, Hạ Linh Tễ lại thong thả ngước mắt lên, lời ít ý nhiều mà nói câu không liên quan gì đến chủ đề bọn họ đang nói.

Tần Mang tay đang cầm mặt nạ cũng khựng lại giây lát.

Cô cảm thấy mình không thể theo kịp tiết tấu suy nghĩ của người đàn ông này.

Cái đồ chơi này dùng để tán tỉnh nhau thôi.

Vẻ mặt anh trông bình tĩnh như một vị bác sĩ chuyên nghiệp đang kiểm tra sức khỏe của cô, vừa nho nhã vừa cấm dục, nhưng lúc này lại không cho phép cô cởi nó ra là có ý gì?

Tần Mang lúc này mới phát hiện, Hạ Linh Tễ vậy mà vẫn chưa cởi, chiếc mặt nạ khổng tước trắng vẫn đang đeo trên mặt, vẫn trước sau như một không một gợn sóng.

“Không phải em muốn đối diễn sao?”

Hạ Linh Tễ cầm ly rượu đặt trên kịch bản lên, chậm rãi hỏi: “Hay là lại không muốn đối nữa rồi?”

Sao lại đột ngột như vậy?

Tầm mắt Tần Mang nhìn theo động tác của anh liền rơi xuống kịch bản.

Trước đây cô bất cẩn vô tình để quên nó trong xe.

Không ngờ lại được Hạ Linh Tễ giữ lại hết.

Cái gì mà không muốn đối nữa, anh nói như kiểu cô là một kẻ hèn nhát, gặp chút khó khăn liền tránh né vậy.

Đối thì đối, ai sợ ai!

“Đối chứ!!”

Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi môi đỏ mọng và làn da trắng như tuyết của cô gái cũng học anh lời ít ý nhiều.

Cũng may là chưa có thay bộ sườn xám lụa tinh tế mà cô đặc biệt mặc cho bữa trưa nay.

Đúng lúc.

Cả hai đều mặc trang phục diễn.

Hạ Linh Tễ tùy ý lật từng trang kịch bản, các khớp xương cân đối, sạch sẽ và thon dài, đẹp đến mức làm những trang giấy kịch bản tầm thường đó cũng toát ra một cảm giác nghiêm túc.

Hạ Linh Tễ châm một điếu thuốc, những ngón tay dài lạnh như ngọc đang nghịch nghịch chiếc bật lửa kim loại, động tác lười biếng nhưng tràn đầy khí chất.

Chiếc áo khoác hơi hé mở để lộ vài chiếc cúc áo sơ mi bên dưới, hormone bùng nổ toát lên vẻ quyến rũ và hoang dã. Cùng với chiếc mặt nạ khổng tước mà anh đeo vừa lộng lẫy vừa thần bí, tạo nên sợ tương phản tột cùng.

Khiến Tần Mang lập tức nhập tâm vào [Kinh Hoa Cựu Mộng].

“Cho dù có ẩn nấp sau pháp luật cũng không sao. Tội ác rõ ràng đã khắc sâu vào xương tủy của chúng ta thì sẽ không bao giờ có thể xóa bỏ được.”

Tần Mang đã sớm học thuộc lòng kịch bản nên đương nhiên biết những lời này của anh xuất phát từ kịch bản.

Nam nữ chính đang thảo luận về cách vạch trần tội ác của kẻ xấu để chiêu cáo thiên hạ.

Câu này là một câu kinh điển trong kịch bản.

Nhưng không ngờ anh lại bắt đầu thẳng thắn như vậy.

Sau đó ném bật lửa cho Tần Mang.

Tiếp theo của cốt truyện sẽ là nữ chính cầm lấy chiếc bật lửa của nam chính ném cho, bật lửa và châm thuốc, một bên hút thuốc, một bên tiếp tục đọc lời thoại.

Nào ngờ.

Bật lửa kim loại có một công tắc đặc thù, Tần Mang sau khi cầm lên mò mẫm nửa ngày nhưng cũng không tìm thấy.

Cô ngẩng đầu lên nói: “Sao lại không bật lửa lên được.”

Hạ Linh Tễ liếc tầm mắt nhìn đầu ngón tay của cô, ánh mắt đang mơ màng tối sầm trong nháy mắt: “Có thể là hỏng rồi.”

“Hỏng rồi?”

Nhưng vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy anh bật được lên mà.

Tần Mang rất nhanh đã ý thức được, Hạ Linh Tễ không có đi theo kịch bản, mà anh là tự do phát huy.

Là một diễn viên chuyên nghiệp, làm sao cô có thể thua được!!!

Tuy rằng cốt truyện đã đi quá xa, nhưng Tần Mang vẫn dùng ngón tay trắng nõn mềm mại cầm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn anh, vẫy vẫy điếu thuốc: “Vậy làm sao em châm lửa được?”

Ném vấn đề này lại cho anh.

Cô muốn xem Hạ Linh Tễ sẽ trả lời như thế nào.

Người đàn ông đang đeo một chiếc mặt nạ lộng lẫy, có thể thấy rõ đường cong nửa dưới khuôn mặt hoàn mỹ, đôi môi mỏng khẽ mím thành một vòng cung rất nhẹ.

Đột nhiên, Hạ Linh Tễ đưa tay ra rút điếu thuốc chưa châm lửa trong tay cô.

Tần Mang theo bản năng mở miệng, vừa mới chuẩn bị định nói: “Anh….” làm gì?

Lời nói còn chưa nói xong.

Điếu thuốc đã bị Hạ Linh Tễ nhét vào giữa đôi môi đỏ mọng, chặn lời nói tiếp theo của cô.

Đôi mắt ngấn nước của Tần Mang hiện lên vẻ kinh ngạc, vô thức cắn điếu thuốc chưa cháy, đôi môi ẩm ướt như quả anh đào ngâm trong ly Cocktail hổ phách, tỏa ra ánh sáng ẩm ướt quyến rũ khiến người ta muốn hôn lên.

Giây tiếp theo.

Hạ Linh Tễ kẹp điếu thuốc của mình vào giữa đôi môi mỏng, chĩa tàn thuốc đang cháy về phía cô, khi điếu thuốc đang cháy tiếp xúc với điếu thuốc chưa cháy thì ánh lửa đột nhiên bùng lên và lan rộng, như thể trên đầu quả tim có ngọn lửa đang bắt đầu bùng cháy lan rộng ra đồng cỏ lớn.

Giọng nói của người đàn ông mơ hồ, giống như vị thần đang nỉ non bên tai, nhưng ngữ điệu lại quyến rũ đến cực điểm: “Châm thế này.”