Nửa tiếng trước, phu nhân còn mang thái độ như muốn bóp chết Hạ tổng, hiện tại liền gọi “Chồng ơi” một cách thân mật như vậy.
Không hổ là phu nhân.
Chẳng trách có thể khiến Hạ tổng mỗi lần đều phải lùi một bước.
Hạ Linh Tễ lãnh đạm quét sang nhìn thư ký Tùng một cái.
Ngay lập tức da đầu của thư ký Tùng liền run lên, mọe nó, suýt chút nữa thì bay màu rồi.
Nhìn khuôn mặt quyến rũ động lòng người của Tần Mang, Hạ Linh Tễ thản nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Dường như không về bị viên đạn bọc đường của bà Hạ oanh tạc đến đầu óc mơ hồ.
Giọng nói kéo dài mềm mại dịu dàng của Tần Mang lại một lần nữa vang lên trong xe: “Đêm nay về nhà không?”
“Người vợ thông minh xinh đẹp của anh nhớ anh rồi!”
Một khi Hạ phu nhân cần người, thì nhất định sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt để nói chuyện.
Hạ Linh Tễ khẽ mỉm cười, ngữ khí vẫn bình thản: “Có.”
Tần Mang ngay lập tức mặt mày hớn hở, nhanh nhẹn dập điện thoại: “Vậy buổi tối gặp, bye bye chồng.”
Không có nửa điểm lưu luyến.
Dường như chỉ để nhận được câu trả lời này.
Nhớ anh rồi?
Hạ Linh Tễ thật sự không nhìn ra chút nào.
Tần Mang ở bên này cũng không nhàn rỗi, khi màn đêm dần buông xuống, cô cầm theo một kịch bản dày trở về biệt thự.
Vẫn còn nhớ rõ nhẫn cưới của bọn họ, hình như là do Hạ Linh Tễ cầm.
Vì thế cô đi thẳng đến phòng thay đồ.
Từ khi chuyển đến đây, cô đã bắt đầu cuộc sống ở đoàn phim, phòng thay đồ vẫn ngăn nắp gọn gàng như lúc đầu, đặc biệt là lãnh địa của Hạ Linh Tễ.
Mặc dù khoảng thời gian anh sống ở đây lâu, nhưng phòng thay đồ vẫn như cũ.
Ngay cả quy luật sắp xếp đồng hồ cũng không thay đổi, vẫn là chiếc Patek Philippe với mặt số vàng xanh đứng đầu trong tủ đồng hồ. Nó không phải là chiếc đồng hồ đắt nhất của anh, mà nó là chiếc đầu tiên mà anh có.
Khi Tần Mang xông vào, nó giống như mặt trời thiêu đốt, lập tức khiến cho sự trang trí vốn lạnh lùng lãnh đạm vốn có ở đây trở nên chói mắt và phô trương.
Hạ Linh Tễ không thích những đồ phụ kiện nhỏ như nhẫn, nên có rất ít những loại như vậy.
Rất nhanh, Tần Mang đã tìm thấy nhẫn cưới của bọn họ ở ngăn kéo cuối cùng.
So với chiếc nhẫn kim cương đuôi cá mà cô từng đeo, có lẽ vì để đeo hàng ngày nên chiếc nhẫn cưới nhìn trông giản dị hơn nhiều, và điều đặc biệt là hai cái tên đều được khắc ở mặt trong chiếc nhẫn.
Không hề có bất cứ dấu vết hao mòn gì.
Vẫn còn mới tinh.
“May quá chưa vứt đi.”
Nếu không lại phải mua cái mới.
Tần Mang gần đây bận đến nỗi không có suy nghĩ nào mà đi dạo phố mua mua mua.
Đến thì cũng đến rồi.
Cầm hộp nhẫn trên tay, cô đi vòng quanh phòng sưu tầm đá quý của mình, thầm thề rằng sau khi quay xong bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng] cô nhất định phải mua một viên kim cương lớn.
Đến cứu vớt trái tim nhỏ bé đã bị sợ hãi và chịu ủy khuất khoảng thời gian qua!
*
Thời tiết của Thâm Thành từ trước đến nay đều vô cùng thần bí khó lường, mưa lớn xé rách bầu trời dày đặc như mực, những hạt mưa đập liên tục vào cửa kính khiến nước bắn tung tóe khắp nơi.
Tần Mang ngồi trên sofa nghe tiếng mưa rơi, nhịn không chờ được liền ngủ mất.
Trước khi ngủ, cô còn đang suy nghĩ tối nay Hạ Linh Tễ có về hay không.
Khi Hạ Linh Tễ về đến nhà, anh nhìn thấy ánh đèn phòng khách đã tắt, không hề suy nghĩ mà bình tĩnh đẩy cửa bước vào.
Đúng lúc vừa định bật đèn lên.
Tình cờ nhìn thấy cô gái đang ngủ say trên ghế sofa, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm bỗng có chút gợn sóng.
Rất nhẹ.
Gần như lóe lên một chút rồi biến mất.
Anh từ từ rút ngón tay trên phía công tắc về, tùy ý treo bộ vest bị nước mưa bắn lên, vừa đi vừa lôi kéo nới lỏng cà vạt.
Bà Hạ khó có được sự kiên nhẫn như vậy.
Còn đợi anh những 2 lần.
Mùi mưa ẩm ướt bên ngoài khi vừa vào cửa đã được bao phủ bởi mùi thơm thoang thoảng của hoa cam trong nhà, càng đến gần sofa, mùi hoa cam càng vương vấn trong hơi thở của anh, quấn lấy nhau càng thêm mãnh liệt.
Vì tư thế ngủ đã thành thói quen của Tần Mang, nên vốn chiếc chăn đang đắp trên người cũng không cánh mà bay, chiếc áo ngủ lụa mỏng trên người hơi lỏng lẻo, hai tay đặt trên cái bụng phẳng lì của mình.
Mặc dù nhiệt độ trong phòng đã hạ xuống, nhưng trong giấc ngủ Tần Mang vẫn luôn cảm thấy nhiệt độ cơ thể rất cao, thể chất đặc thù sợ nóng của cô bắt đầu phát tác.
Giây tiếp theo.
Đôi chân thon dài xinh đẹp của Tần Mang đột nhiên cong lên, lớp vải mỏng màu xanh nhạt gần như bị chính tay cô kéo ra.
[Tấn Giang xét duyệt: Không có cảnh H, nữ chính sợ nóng nên suýt chút nữa tự cởϊ qυầи áo (nhưng ko thật sự cởi), nam chính lịch sự khử trùng tay rồi giúp cô kéo quần áo lại.]
Ừm.
Tuy đã biết thói quen khi ngủ của Tần Mang, nhưng…..đây là lần đầu tiên Hạ Linh Tễ tận mắt nhìn thấy.
Theo logic mà nói, điều này cực kỳ giống với việc vô tình quyến rũ, câu dẫn của cô gái trong lúc ngủ, hàng lông mày vốn đang giãn ra của Hạ Linh Tễ nheo lại một chút, nhưng không hề có bất cứ một chút dao động nào.
Anh nhạy bén nhận ra tình huống của cô có cái gì đó không thích hợp.
Ngay sau đó, anh cởi khuy áo xà cừ màu xanh trên áo sơ mi, xắn tay áo lên rồi lấy khăn khử trùng trên bàn trà, chậm rãi lau sạch tay mình.
Sau đó anh nghiêng người chuẩn bị kéo lại miếng vải mềm màu xanh khi nó sắp rơi xuống.
Ai ngờ.
Đầu ngón tay vừa chạm vào mép quần.
“Hạ Linh Tễ?”
Một giọng nói ngây thơ, mờ mịt vang lên, còn mang theo một chút mơ hồ chưa tỉnh táo.
Tần Mang cảm giác được có gì đó không đúng, theo bản năng nhìn xuống.
Khoảnh khắc đó, một tia sét trắng sáng đột nhiên xẹt qua.
Ánh sáng chói lóa khiến mọi thứ trong nhà đều không có chỗ nào che giấu.
Đầu tiên đập vào mắt cô là đốt xương ngón tay của người đàn ông trên mắt cá chân cô, nhưng dường như không có thật sự chạm xuống, ngẩn người ra vài giây, cô mới phát hiện ra.
Thứ trong tay anh—–
Mảnh vải có kiểu dáng ren quyến rũ đang dán vào đốt ngón tay trắng nõn, đậm chất lãnh đạm cấm dục của người đàn ông, quả thực chính là hình ảnh phóng túng của thần thánh.
Nhất thời, Tần Mang còn nghi ngờ mình vẫn đang nằm mơ.
Cho đến khi, đầu ngón tay của Hạ Linh Tễ cử động.
Cảm giác mát lạnh tạo thành một sự tương phản cực kỳ rõ ràng với nhiệt độ gần như núi lửa phun trào trên cơ thể cô.
Từ từ?
Tần Mang đột nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt đang mơ màng đột nhiên mở to tròn xoe như mắt mèo.
Không thể tin được nhìn chằm chằm vào bàn tay lạnh lùng cao quý của anh: “Anh vậy mà……”
Giây sau đó.
Hạ Linh Tễ mắt nhìn thẳng, kéo tấm vải xanh nhạt lên cho cô, vẻ mặt bình tĩnh mà thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn.”
Tần Mang: “???”
Đêm nay, nhiệt độ bên trong bên ngoài chênh lệch không quá nhiều, Tần Mang căn bản không nghĩ tới chính mình lại cởi ra.
Mà mỗi lần cô ngủ quên ở phòng khách, cho dù ngủ say đi chăng nữa nhưng trong thâm tâm cô vẫn tự nhắc nhở mình rằng dù trời có nóng đến mấy cũng không thể cởϊ qυầи áo ra, nên thỉnh thoảng cô vẫn ngủ bên ngoài phòng khách, chưa bao giờ phạm sai lầm như hôm nay.
Nói xong, Hạ Linh Tễ thản nhiên cởi xuống chiếc cà vạt ném lên tay vịn sofa, đi thẳng lên tầng.
Chiếc cà vạt đung đưa vài cái.
Tần Mang cảm thấy đây là đang giễu cợt cô.
Chạy theo anh lên cầu thang.
Những ngọn đèn cảm ứng sáng lên theo từng bước chân.
Không ngờ sau khi bị mình bắt quả tang mà anh vẫn có thể bình thản như vậy.
Không hề có chút sợ hãi nào nha.
Tần Mang bình tĩnh lại mấy giây: “Hạ tổng, anh có biết không?”
Hạ Linh Tễ không để ý nói: “Hửm?”
Tần Mang siết chặt đai áo ngủ mỏng manh bằng lụa, một dáng vẻ tiểu tiên nữ băng thanh ngọc thiết: “Anh có biết cái này gọi là quấy, rối, tình, dục, trong, hôn, nhân.”
“Em có thể kiện anh!!!”
Hạ Linh Tễ nhìn dáng vẻ bạch nhãn lang của cô lúc này, tức giận đến bật cười.
Giữa cầu thang xoắn ốc lộng lẫy, anh đột nhiên dừng lại, đứng trên một bậc cao hơn nhìn xuống, mang theo cảm giác uy hϊếp mạnh mẽ, nhưng Tần Mang không hề sợ anh.
Vẻ mặt Hạ Linh Tễ không thay đổi.
Những hành động của Tần Mang luôn mang đến sự bất ngờ.
Nhưng cũng thực sự hợp với tác phong của cô.
“Anh cầu xin em đi, em có thể không kiện anh nữa.” Tần Mang nhéo nhéo eo, dáng vẻ lười nhác mà dựa vào tay vịn cầu thang, như cô gái tí hon trong chiếc váy ngủ rộng lớn.
Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ chậm rãi cong lên, không vội vàng mà từ từ tiến đến gần cô, giọng nói mát lạnh mà hết sức từ tính: “Bà Hạ, em có biết không?”
“Đất nước chúng ta không có bất cứ quy định nào về quấy, rối, tình, dục, trong, hôn, nhân.”
Tần Mang “hừ” một tiếng: “Thảo nào anh một chút cũng không thèm sợ hãi!”
Hạ Linh Tễ nhìn cô, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc, chậm rãi nói từng chữ: “Là em, quấy, rối, tình, dục, anh.”
“Nhưng Hạ mỗ rộng lượng, không tính toán với em.”
Tần Mang: “…….”
Trên đời này làm sao lại có người đổi trắng thay đen, bụng dạ khó lường như Hạ Linh Tễ cơ chứ!!!
“Nhất định là anh thấy sắc nổi lòng tham!!!”
Nói xong, hầm hừ tức giận đi về phòng ngủ chính.
Ngữ khí đúng rất là hợp tình hợp lý.