Buổi chụp ảnh bìa tạp chí lần này lấy chủ đề là Sơn Hải Kinh, nhân vật được chụp là người cá.
Tần Mang đến rất sớm, bởi vì kiểu trang điểm hôm nay rất khó, lâu đến nỗi cô sắp ngủ gật rồi mới trang điểm xong.
Khi cô thay quần áo xong và bước ra.
Các nhân viên công tác vốn còn đang bận rộn để chuẩn bị, đều bị cách trang điểm của cô làm cho kinh ngạc chấn động.
Mái tóc dài trắng như tuyết gần như che kín nửa thân trên của cô, theo sự chuyển động của cô, mơ hồ có thể nhìn thấy vòng eo tinh tế, phía dưới là chiếc đuôi cá rực rỡ sáng lung linh.
Đôi mắt quyến rũ của Tần Mang kết hợp lớp trang điểm đậm, càng làm nổi bật lên ngũ quan hoàn mỹ tinh xảo của cô.
Trên đôi mắt được trang trí thêm những viên ngọc trai nhỏ màu trắng, kết hợp với những hạt kim tuyến lấp lánh màu xanh nhạt, và những vảy sáng bling bling được dán ở đuôi mắt, tỏa ra ánh sáng nhỏ li ti, cô từ từ nâng mi lên, mới phát hiện ra rằng đôi mắt của cô vậy mà lại có màu xanh đậm.
Cứ như có thể thật sự nhìn thấy một người cá linh hoạt kỳ ảo mà thần bí, với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Tần Mang đi lại có chút khó khăn, được nhân viên công tác giúp đỡ, mới chậm rãi xuống nước.
Phát hiện khu vực xung quanh bể bơi cũng có những hạt châu cỡ lòng bàn tay nằm rải rác, ngay cả trong làn nước trong xanh của hồ bơi cũng có những hạt châu trắng lớn nhỏ khác nhau, tựa như nước mắt của người cá trên bờ ngưng tụ thành từng hạt, rồi rơi xuống chất đầy thành thành chồng.
Tần Mang tìm được một vị trí chụp tốt.
Những người bên cạnh bắt đầu xì xào những thanh âm kinh ngạc cảm thán.
“Có cần khoa trương như vậy không?”
Cô thuận tay vuốt mái tóc trắng như tuyết trước người, độ cong uốn lượn, vừa lười biếng lại xinh đẹp, lộ ra chiếc áo ngực hình vảy cá màu xanh, trông không giống như quần áo, càng giống như một tác phẩm nghệ thuật được mặc trực tiếp ở trên người.
Phía dưới có một cái đuôi cá cực lớn, cũng cực nặng, suýt chút nữa đã kéo Tần Mang từ trên bờ chìm xuống nước.
Nhưng nhìn trên mặt nước lóng lánh trong vắt thì lại cực kỳ xinh đẹp.
Hiệu quả chụp ảnh cũng rất hoàn hảo.
Sau khi Tần Mang hỏi người phụ trách, liền gửi một tấm ảnh selfie chỉ lộ ra khuôn mặt trang điểm của nàng tiên cá cho Hạ Linh Tễ.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Hình ảnh.jpg]
[Có thể đối diễn cùng một nàng tiên cá xinh đẹp và quyến rũ như em, đó là đặc ân cho anh, Hạ Linh Tễ, em khuyên anh không nên không biết tốt xấu như vậy.]
[Đêm nay về nhà, em muốn thấy anh mặc bộ trang phục quân phiệt kia!!!]
Nhà tư bản máu lạnh: [Đi công tác.]
Tiểu sư tử kêu meo meo: [!!!!!]
Tần Mang đang lười biếng dựa vào ghế trang điểm, nhìn thấy ba chữ lời ít ý nhiều này, bỗng dưng đứng bật dậy.
Đồ chó này lúc khác đi công tác thì không đi, lại cố tình ở thời điểm quan trọng này đi công tác, aaaaa, cô lại không thể đi cùng anh, dù sao vẫn còn phải chụp tạp chí 3 ngày nữa.
Nhà tư bản máu lạnh: [Có việc, có gì tối nói sau.]
Ai muốn cùng anh tối nói sau!!
Chuyện của bổn tiểu thư càng quan trọng hơn được không!!!
Khuôn mặt đẹp của Tần Mang lạnh xuống.
Vì còn chưa tẩy trang nên một đôi mắt xanh đậm dưới ánh đèn đang tỏa sáng sực rỡ, vẻ ngoài lạnh lùng lộng lẫy đến mức khiến trái tim người ta nghẹt thở, cô tức giận gõ vào màn hình: [Tra nam dám trêu đùa bổn tiên nữ.]
Nào ngờ, vừa gửi đi xong, tin nhắn của Ổ Vũ Tây lại xuất hiện ngay lập tức.
Tầm mắt Tần Mang lướt qua màn hình điện thoại, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Vũ trụ đệ nhất đại võng hồng: [Aaaaaaaaaaaaaa]
[Hạ tổng nhà cậu tham gia một diễn đàn kinh doanh với một vết cắn trên cổ!! Cậu có biết không?!]
[Bây giờ tin tức này đã được lan truyền nội bộ trong giới tài chính.]
[Nhất định do Hạ tổng, nhìn cái sự can đảm này đi, căn bản mặc kệ vẻ ngoài của mình có thể mang đến lực sát thương lớn đến nhường nào.]
[Không biết giới truyền thông có dám tung tin ra hay không.]
Tần Mang trầm mặc: “…..”
Trong đầu chỉ toàn là—-vết cắn, cổ, diễn đàn kinh doanh, lan truyền nội bộ—–
Không khác gì xử tội công khai.
Đêm qua trên tầng thượng quá tối.
Hơn nữa, tầm mắt của cô còn bị chặn tứ phía, nên cô thực sự không chú ý đến trên cổ Hạ Linh Tễ có cái gì, nhưng nếu nó đã được lan truyền nội bộ thì chắc chắn phải rất rõ ràng.
Hầu hết các nhân tài tinh anh đều không dám tiếp cận Hạ Linh Tễ trong buổi xã giao.
Thấy Tần Mang vẫn một mực không lên tiếng, Ổ Vũ Tây như đang nghĩ tới điều gì đó, thận trọng hỏi: [Là cậu cắn phải không?]
Chứ không phải là một con mèo hoang nào khác, đúng không?
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Không phải mình, là quỷ.]
Nhắn xong.
Tần Mang vừa định gửi tin nhắn cho Hạ Linh Tễ, chợt nhớ tới lời anh vừa nói, chắc có lẽ là đang ở diễn đàn kinh doanh, chẳng trách nói có việc bận.
Vì vậy, liền lập tức chuyển sang tìm tài khoản của thư ký Tùng.
[Hình ảnh hiện tại của Hạ Linh Tễ, nhanh chóng gửi cho tôi.]
Thư ký Tùng mất 30 giây mới trả lời.
[Hình ảnh.jpg]
[Phu nhân, Hạ tổng đang bận.]
Trong ảnh, đúng lúc là bộ dáng Hạ Linh Tễ đang ở phát biểu trên sân khấu.
Tùng Trăn ở gần đến mức bức ảnh anh ta chụp đều có độ phân giải rất cao.
Ánh mắt Tần Mang lập tức rơi vào cần cổ thon dài của anh——
Chỉ thấy một vết xước đỏ thẫm uốn lượn nổi bật trên làn da trắng lạnh, giống như những hoa văn đẹp đẽ sau khi tảng băng nứt ra, hết sức rõ ràng.
Hàm răng chỉnh tề gọn gàng của Tần Mang có một chiếc răng nanh nhỏ khó có thể thấy được, có lẽ tối qua lúc cô cố gắng cởi cúc áo trên cổ anh mà vô tình lưu lại.
Ở vị trí này, cô thậm chí không thể đổi trắng thay đen nói Hạ Linh Tễ tự mình cắn lên.
Quan trọng là—-
Đôi mắt Tần Mang trợn lên, đầu ngón tay vô thức dùng lực gõ chữ: [Anh ấy là tiểu công chúa băng cơ ngọc cốt sao!!!!]
Rõ ràng là một người đàn ông, làn da có thể mỏng thành như vậy, khoa học ở đâu!!!
Qua một đêm, dấu vết nhạt như vậy, thế mà không có mờ đi.
Thư ký Tùng đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của phu nhân, dù sao hôm nay Hạ tổng cũng mang theo dấu vết trên cổ này đi từ công ty đến diễn đàn, cả đường đi đều thu hút sự chú ý của mọi người.
Anh ta cẩn thận lựa chọn từ ngữ: [Hạ tổng có thể là……thể chất dễ để lại vết.]
Thể chất dễ để lại vết là cái mọe gì!!
Rõ ràng là thể chất công chúa!!
Tần Mang hít một hơi thật sâu, hận không thể chui vào màn hình, tự mình bôi kem che khuyết điểm cho Hạ Linh Tễ!
Sáng nay cô không nên lười biếng, rõ ràng nghe được âm thanh người này rời giường, nhưng lại không ngước mắt lên nhìn một cái.
Hối hận.
Thật sự hối hận!
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Cậu bây giờ ngay lập tức đi ra ngoài, mua cho anh ấy một chiếc khăn quàng cổ.]
Thư ký Tùng uyển chuyển thông báo: [Phu nhân, hôm nay 36 độ.]
Cho dù ngài muốn mưu sát chồng, kế thừa tài sản, thì cũng không nhất thiết phải lựa chọn….loại mưu sát này.
Quá vô nhân đạo.
Hiện trường diễn đàn kinh doanh.
Sau buổi phỏng vấn với truyền thông, Hạ Linh Tễ cũng phải tham gia, thản nhiên ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, dùng ngón tay thon dài cầm điện thoại của thư ký Tùng.
Tùng Trăn cũng lo lắng, thay phu nhân giải thích vài câu: “Phu nhân cũng là vì quan tâm tới ngài…..”
“Ừm.”
“36 độ quan tâm anh lạnh hay không, còn bắt choàng khăn quàng cổ.”
“Hahahahaha, anh đừng nói gì, chị dâu thật sự là biết quan tâm người khác.”
Bên cạnh anh, Nguyễn Kỳ Chước cũng tham gia diễn đàn kinh doanh với tư cách là đại diện của cộng đồng doanh nghiệp mới nổi, anh ra đúng lúc xem được tiền căn hậu quả, lại tiếp tục nói: “Nếu nói chị dâu muốn quan tâm ai ở đây, thì phải xem địa vị của anh thế nào.”
Là cẩu độc thân duy nhất trong hội anh em, Nguyễn Kỳ Chước thường xuyên bị những người đàn ông đã có gia đình như họ chèn ép.
Bây giờ cuối cùng cũng bắt được cơ hội.
Hạ Linh Tễ nhàn nhàn ngước mắt lên liếc nhìn cậu ta một cái: “Tình thú vợ chồng, thế nào, ghen tỵ sao?”
“Em ghen tỵ với anh??”
Nguyễn Kỳ Chước dường như nghĩ tới điều gì đó: “Đúng, thật sự là cũng có chút ghen tỵ đấy, dù sao một người đàn ông có vợ hay không có vợ cũng như nhau như anh, thực ra cũng như em mà thôi.”
Anh ta lăn lộn bên trong giới giải trí, đương nhiên có được những thông tin trực tiếp về Tần Mang.
Ví dụ, gần đây cô đang quay một bộ phim.
Trong bộ phim của Chu đạo, diễn viên không được phép xin nghỉ quá lâu, ước chừng không quá hai ngày, nên vị này gần đây chắc lại phòng không gối chiếc rồi.
Thảm.
Thật quá thảm!
Nguyễn Kỳ Chước dựa vào vai anh hỏi: “Sao vậy, có muốn cùng em uống một ly không?”
“Dù sao hai chúng ta cũng nhàn rỗi như vậy.”
Trong nhóm anh em ngoại trừ hai người bọn họ, còn có Dung Hoài Yến, người được mệnh danh là quý công tử của giới kinh doanh ở Lăng Thành. Khương Lệnh Từ, một giáo sư nổi tiếng trong giới học thuật, cùng với Nam Uẩn, đại luật sư gần như không có bất kỳ một vụ kiện thất bại nào trong giới luật sư.
Bọn họ đều cùng lớn lên trong một viện, mặc dù bây giờ mỗi người một nơi nhưng tình cảm anh em vẫn thân thiết như cũ.
Nhưng mà ba người kia đều nổi danh là bị vợ quản nghiêm.
Nguyễn Kỳ Chước cảm thán: “Chỉ có hai chúng ta với nhau thôi!”
“Không uống một ly chẳng phải là hơi nhàm chán sao?”
Hạ Linh Tễ liếc cậu ta một cái: “Xin lỗi, không rảnh.”
Lúc này, buổi phỏng vấn của giới truyền thông cũng đã sắp kết thúc.
Hạ Linh Tễ chuẩn bị rời đi.
“Này, sao anh lại đi?”
“Về nhà.”
“!!!!”
“Từ khi nào mà anh lại thích về nhà như vậy???”
Nguyễn Kỳ Chước không thể tin được: Vị này nếu bình thường không bận rộn công việc, thì Thâm Thành cũng chẳng thèm ở lại, thường xuyên đến Lăng Thành.
“Vợ tôi giận rồi, phải về nhà dỗ cô ấy.”
Hạ Linh Tễ vân đạm phong khinh mà liếc cậu ta một cái: “À, thiếu chút nữa quên mất, đó là tố chất của người đàn ông đã kết hôn, cậu làm sao có được.”
Nguyễn Kỳ Chước – cẩu độc thân duy nhất trong hội anh em: …….được, các người đều có tố chất, tôi không có!!!
……..
Hạ Linh Tễ vừa bước ra tới cửa đã bị giới truyền thông to gan chặn lại.
Gan lớn thì sung sướиɠ mà chết, nhát gan thì đói chết, trong mỗi ngành nghề đều không thiếu những người biết dũng cảm tiến lên như vậy.
Chẳng hạn như người này.
“Hạ tổng, xin dừng bước!”
Đôi mắt xanh xám của Hạ Linh Tễ quét qua, giọng nói lãnh đạm: “Có chuyện?”
Phóng viên bắt gặp đôi mắt sâu như vực thẳm đó, gần như muốn bỏ cuộc tại chỗ, bàn tay đang cầm micro đều cứng ngắc, nuốt khan một tiếng, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh: “Hạ tổng, hôm nay ngài không tham gia buổi phỏng vấn với giới truyền thông, vậy ngài có thể nhận một hai câu hỏi phỏng vấn của tôi không?”
Hạ Linh Tễ từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt ngây ngô của người phóng viên.
Có vẻ như mới bước chân vào ngành này chưa lâu,
Không hiểu sao làm anh nhớ tới Tần Mang.
Rõ ràng là một người có khí chất tùy hứng và kiêu ngạo nhưng khi chọn con đường trở thành diễn viên, một câu than khổ than mệt cũng chưa từng nói ra.
Nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp vừa rồi của cô trên wechat.
Đôi môi mỏng cực nhanh cong lên một chút.
Khi thư ký Tùng và nhóm vệ sĩ phía sau đang chuẩn bị bước tới ngăn cản, thì giọng nói trầm và từ tính của Hạ Linh Tễ vang lên: “Một câu hỏi.”
Vị phóng viên sững người.
Aaaaaaaa.
Vậy mà Hạ tổng thực sự đồng ý với anh ta??
Mặc dù chỉ có một câu hỏi!
Không ít những phóng viên nóng lòng muốn thử, nhưng lại không dám bước lên, nhìn thấy vậy thì tràn ngập vẻ chua chát.
Không phải đã nói là sẽ không bao giờ trả lời bất kỳ cuộc phỏng vấn nào nữa hay sao.
Tại sao đột nhiên lại phá lệ?
Bọn họ nhìn chàng trai bình thường kia so với Hạ tổng thì thấp hơn một cái đầu, đúng là có chút nhan sắc đấy, nhưng….không đến mức làm Hạ tổng nhìn với con mắt khác chứ nhỉ?!!
Phóng viên Sở Giang – đột nhiên bị cái bánh trên trời rơi xuống đầu, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm lý, trong đầu đều đang xoay vòng vòng—–
Chỉ được hỏi một vấn đề thôi.
Câu hỏi này nhất định phải chính xác và toàn diện!
Bộ não của anh ta lập tức list ra một loạt các câu hỏi đánh vào cốt lõi, và cuối cùng, khi anh ta mở miệng ra, anh lại hỏi câu đơn giản nhất: “Sao ngài lại đồng ý nhận lời phỏng vấn của tôi?”
Dường như đầu óc không chịu sự khống chế.
Chỉ là sau khi vừa nói ra, Sở Giang liền bắt đầu hối hận.
Đm đm đm!!!!
Anh ta vừa hỏi câu hỏi lung tung gì vậy: “Hạ tổng, tôi tôi tôi, tôi không có ý gì khác, chỉ là trước đây ngài chưa bao giờ nhận trả lời phỏng vấn, thực ra lần này tôi đến đây đã mang theo tâm lý bị từ chối, không ngờ sẽ được ngài đồng ý, vậy nên tôi mới muốn biết vì sao?”
Hỏi cũng đều hỏi gì.
Chết thì chết thôi.
Hạ Linh Tễ có thể nhìn ra sự hoảng loạn của anh ta, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của anh không hề có chút mất kiên nhẫn, vẫn nhàn nhạt mà thản nhiên nhìn bọn họ, phảng phất như vĩnh viễn sẽ không vì bất cứ người nào hay bất cứ sự việc gì mà dao động cảm xúc.
Giọng nói của Hạ Linh Tễ vẫn lạnh lùng như cũ: “Có lẽ là “suy bụng ta ra bụng người” đi.”
Dưới ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của mọi người.
Anh liếc nhìn chiếc ghim cài áo mang ý nghĩa phóng viên đã được chuyển lên chính thức trên ngực áo của Sở Giang, đôi mắt xanh xám của người đàn ông bình thường có vẻ lạnh lùng nhưng lúc này lại cuồn cuộn như sóng, chậm rãi nói: “Vì vợ tôi cũng là người mới trong ngành này.”