Chương 17.1: Thể chất dễ để lại sẹo

10 giây.

20 giây.

30 giây.

Đầu ngón tay Tần Mang vô thức bò lên trên bả vai người đàn ông, nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi đầy mê hoặc, dường như vô tình, còn có chút cố ý, cọ sát vuốt ve đường cong quai hàm hoàn hảo của người đàn ông.

Đôi môi vốn đã trơn bóng ẩm ướt của cô do cọ xát với vải dệt mà bắt đầu chuyển sang màu đỏ hồng.

Trọng điểm là—

Cắn nửa ngày.

Mà cái nút áo kia vẫn không chút sứt mẻ nào.

“…..”

Rất xấu hổ nha.

Tần Mang nhướng mi, lặng lẽ liếc lên nhìn một cái—-

Qua cặp kính mỏng, ánh mắt chạm vào đôi mắt đang cười của người đàn ông.

“Cosplay?”

Ngón tay thon dài của người đàn ông dường như vô tình lướt qua khóe môi cô, cởi cúc áo của mình ra, cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng nói lãnh đạm tràn ngập bầu không khí yên tĩnh mà ẩm ướt, tiếng cười đùa như lọt vào sương mù: “Ừm, chẳng lẽ bà Hạ đang đóng vai…chú chó nhỏ với hàm răng cùn?”

Tần Mang vốn đang là một yêu tinh xinh đẹp gợi cảm dán lên người anh, đột nhiên nghe lời nói này, thiếu chút nữa liền bùng nổ trong nháy mắt.

“Anh—con…..”mọe nó.

Thật vất vả mới học được câu chửi tục, còn chưa kịp mắng xong.

Vừa mới thốt ra được hai chữ, trong đầu cô đã vang lên hồi chuông cảnh báo, câu nói âm hồn không tan của Mạnh Thính “trong xã hội nào mà không phải nhẫn nhục chịu đựng để tiến về phía trước” vang lên, cùng với cảnh tượng đối diễn trên phim trường NG hết lần này đến lần khác, lần nào cũng không nhập vai được, làm trì hoãn tiến độ của bộ phim.

Tần Mang vẫn luôn kiêu ngạo, không chịu nổi “bản thân mình không được”.

Vậy nên, mọi thứ đều là vì bộ phim, vì sự nghiệp diễn xuất, một chút khó khăn nho nhỏ này có tính là gì!

Cô thở nhẹ ra, những cảm xúc tức giận nhỏ bé trong đôi mắt xinh đẹp cũng dần rút đi, một lần nữa khôi phục ánh mắt đen trong sáng và thêm sự kiên trì.

Nhịn một chút.

Cùng lắm thì quay về gõ mõ nhiều lên.

Các cúc áo còn lại vẫn cần phải được cởi ra.

Đầu ngón tay của Tần Mang cọ vào bộ quân phục có vải cứng treo trên cánh tay.

Lại nhìn sang chiếc áo sơ mi nghiêm túc của Hạ Linh Tễ, nhìn thế nào cũng thấy không hợp.

Ngay sau đó.

Cô đột nhiên duỗi ra những móng vuốt sói nhỏ của mình, dùng lực kéo chiếc cúc áo đã lung lay kia xuống.

Khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ vô tội: “Cúc áo….có chút chặt.”

“Bây giờ không phải đã được cởi ra rồi sao.”

Hạ Linh Tễ không ngờ tới hành động bất ngờ này của cô.

Chiếc áo sơ mi không chút cẩu thả nào bị vạch ra, xương quai xanh trên làn da trắng lạnh như ẩn như hiện, khí chất vốn đã lạnh lùng lãnh đạm nay lại nhiều thêm vài phần ý vị không kiềm chế được.

Khí chất hoang dã lập tức được mở ra.

Đúng đúng đúng!!!

Chính là loại cảm giác này!

Tần Mang nghĩ tới mục đích của mình, nhanh chóng khoác cho anh bộ quân phục cổ trang mà mình cầm cả đêm, lại vươn tay tháo chiếc kính gọng mỏng trên sống mũi cao của anh xuống.

Cô sờ cằm, hài lòng gật đầu: “Cuối cùng cũng có chút cảm giác rồi.”

“Cảm giác gì?”

Tần Mang dán lên: “Tất nhiên là lão đại quân phiệt và tiểu kiều thê xinh đẹp của anh ấy.”

Cô tuyên bố: “Đây chính là nội dung hôm nay mà chúng ta cosplay.”

Thâm Thành vào ban đêm, ngoài trời cũng khá nóng bức.

Đặc biệt là khi tháng 8 đang đến gần.

Mặc vào bộ quân phục vừa dày vừa nặng của Tần Mang, Hạ Linh Tễ tuy là người không sợ nóng nhưng vẫn cảm thấy có chút nóng bức.

“Còn có kịch bản.”

“Em lấy….”cho anh.

Lời còn chưa nói xong, bộ quần áo vốn khoác trên vai Hạ Linh Tễ, nhẹ nhàng đáp xuống đầu Tần Mang.

Trong nháy mắt, tầm nhìn biến mất.

Hạ Linh Tễ nhẹ nhõm đi vài phần, đi lướt qua cô rồi đi thẳng vào nhà, để lại một câu nói mơ hồ: “Tiểu kiều thê, ở bên ngoài không nóng sao?”

Tất nhiên là nóng!

Tần Mang sắp nóng chết rồi!

Phải bày ra dáng vẻ “hòn vọng phu” đủ tư cách, thậm chị cô còn không mang theo chiếc quạt sư tử nhỏ của mình, sợ bỏ lỡ anh.

Tần Mang vén trang phục che mặt lên, hiếm khi không tức giận, giống như một cái đuôi nhỏ, ôm theo quần áo đuổi theo sau Hạ Linh Tễ vào nhà.

Vòng eo thon và khung xương gầy của người phụ nữ tạo ra bóng dáng yêu kiều mềm mại, cùng với thân ảnh đĩnh đạc như ngọc của người đàn ông, chậm rãi giao thoa.

“Hạ tổng?”

“Chơi đi mà ~”

Cùng với thanh âm mở cửa phòng.

Cùng với giọng nói khàn khàn chứa đựng ý cười trầm thấp: “Bà Hạ đã có lòng muốn mời.”

Từng câu từng chữ: “Tất nhiên, Hạ mỗ sẽ chơi đến cùng.”

Từ “chơi” cuối câu của người đàn ông gần như ngâm trong rượu, cứ lượn lờ triền miên quanh tai, như có thể chui vào đầu quả tim của Tần Mang.

………

Sân thượng trên tầng thượng lần này khác hẳn lần trước, mái vòm khoa học kỹ thuật cao tạo thành một không gian khép kín với thiết kế bầu trời đầy sao đặc biệt.

Không gian sai lệch cùng với hiệu ứng hình ảnh mạnh mẽ đến mức khi Tần Mang ngẩng đầu lên nhìn, luôn lo lắng những ngôi sao lấp lánh kia sắp rơi xuống.

Giống như đặt mình vào trong với vũ trụ sao trời, không gian màn trời chiếu đất.

Mí mắt mỏng của Tần Mang vì mơ màng mà đỏ ửng lên, màu sắc ngày càng đậm, ngày càng đậm.

Trong đầu đều là hoài nghi nhân sinh—–

“Đây là kiểu chơi mà em nói tới sao?”

Trong không gian chật hẹp chỉ có những ngôi sao lấp lánh như ánh đèn.

Thân ảnh yêu kiều thơm mềm của người phụ nữ trong đêm được thân hình thẳng tắp của người đàn ông che chắn, trông vô cùng mảnh khảnh lả lướt, dường như chỉ cần nhéo nhẹ một cái liền sẽ vỡ ra từng mảnh.

Hạ Linh Tễ bình tĩnh lại, ôm cô vào trong lòng mình: “Ồ, không phải sao?”

Tần Mang giãy dụa: “Em muốn chơi chính là coslpay!”

“Là diễn!”

Diễn trong diễn xuất!

Không phải chơi như thế này!!!

Hạ Linh Tễ dễ dàng nắm lấy cổ tay đang lộn xộn của cô, hiểu rõ gật đầu: “Hóa ra bà Hạ muốn chơi chính là cường thủ đoạt hào…….”

“Em không phải, em không có!”

“Đừng nói linh tinh!”

Tần Mang phủ nhận 3 lần liên tiếp.

Người đàn ông rũ mi xuống, là tư thế từ trên cao nhìn xuống.

Đôi mắt xanh xám, giữa ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau, giống như những viên đá quý màu xanh lam lạnh lẽo mà đẹp đẽ, khi sâu kín nhìn người khác, liền vô cớ làm người ta trầm luân vào vòng xoáy đó.

Tần Mang không hiểu sao lại bị đôi mắt đẹp này hấp dẫn.

Cảnh diễn chung trong [Kinh Hoa Cựu Mộng] có rất nhiều cảnh quay phải diễn bằng mắt, nhưng mỗi khi cô cùng nam chính Giang Hành Duyên đối mắt, đều không thể tiến vào chiều hướng cảm xúc ái muội, càng không có cái loại cảm giác “đắm chìm trong ánh mắt anh ấy” như đạo diễn nói.

Không hề có sự đồng cảm.

Mà lúc này—–

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua thôi, mà cô đã thất thần rồi.

Tần Mang cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo nhè nhẹ sau người, đầu óc đã thanh tỉnh vài phần, nghĩ đến mục đích của mình, chậm rãi ôm lấy bờ vai của anh mà ngồi dậy, đầu ngón tay trắng nõn thon dài chậm rãi đưa lên chạm nhẹ vào đuôi mắt anh: “Thuận tiện…..đối diễn một cái?”

“Đôi mắt của anh đẹp như vậy, không dùng để đối diễn ánh mắt, thật quá lãng phí rồi.”

Động tác của Tần Mang đột ngột.

Hai mắt Hạ Linh Tễ tối sầm lại, giống như mặt biển sâu cuồn cuộn, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn một chút.

Đầu ngón tay rút ra dải lụa mỏng mà cô gái dùng để buộc tóc.

Mái tóc dài của cô chợt xõa xuống như thác nước, che mất tấm lưng gầy xinh đẹp.

“Anh….”

Lời còn chưa nói xong.

Tầm mắt một lần nữa không thấy gì.

Hạ Linh Tễ dùng dải lụa màu đỏ để che đi đôi mắt đen láy đầy mê hoặc của cô gái.

Cô chỉ nói đôi mắt anh đẹp.

Nhưng lại không nghĩ tới.

Đối với anh, đôi mắt ngây thơ và quyến rũ kia của cô mới là loại xuân dược mạnh mẽ nhất.

Lần này lại không cho phép cô tháo xuống.

Mười đầu ngón tay đan vào nhau, hơi ấm của lòng bàn tay hòa vào lẫn nhau, như truyền từ da thịt đến trái tim.

“Tập trung một chút.”

Tần Mang: “……”

Hạ Linh Tễ cái đồ đàn ông chó này, vậy mà dám nói cô không tập trung, cô chính là rất tập trung muốn đối diễn được không!!!!

Không biết từ khi nào mái vòm được mở ra, gió nhè nhẹ thổi vào.

Dải lụa đỏ thẫm buộc quanh mắt đang bay trong không trung, có thể mơ hồ thấy được phía cuối có thêu một con sư tử màu trắng sống động như thật.

Khi gió thổi qua, con sư tử nhỏ trắng cũng thay đổi hình dạng.

Không biết qua bao lâu, con sư tử nhỏ trắng lại nghiêm túc mà nghiêng đầu nằm trên dải lụa đỏ thẫm, như không có chuyện gì xảy ra.

*

“Đại tiểu thư, đối diễn thành công rồi sao? Hạ tổng cắn câu rồi chứ?”

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Thính gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình.

Tần Mang uể oải đứng trước bồn rửa tay, mở loa ngoài, ném điện thoại lên kệ bên cạnh, sau đó chuyên tâm rửa mặt.

Từng bọt nước rơi xuống khuôn mặt trắng ngọc của cô gái.

Khuôn mặt cô thậm chí còn tươi sáng phong tình và quyến rũ hơn trước, đặc biệt là đôi mắt, mặc dù làm ra vẻ mặt tức giận, nhưng ánh mắt vẫn ngấn nước và đầy vẻ nũng nịu.

Nhìn đến mức Tần Mang cũng tức giận.

Không nhịn được mà đưa tay dụi dụi mắt.

……

Vẫn tức giận.

Càng ngấn nước hơn!!!

Thanh âm lành lạnh có chút khàn khàn: “Ừm.”

Vừa thốt ra được âm tiết đơn giản, liền phát hiện ra vậy mà cổ họng mình đã khàn rồi!

Khóc hơn nửa đêm sao có thể không khàn cho được.

Hạ Linh Tễ trước kia là người đứng đắn, còn cổ hủ cấm dục cơ đấy, nhưng thực ra anh là một kẻ biếи ŧɦái, mỗi lần trên giường đều lăn lộn cô đến khóc lóc cầu xin thì mới bỏ qua.

Khóc xong, còn muốn ôm cô đi bổ sung nước.

Thì mới có thể khóc tiếp…….

Lý do là tránh để cô mất nước.

Cô có phải nên cảm ơn anh không???

Tần Mang không muốn nói chuyện nữa.

Chỉ nghe được “ừm” một tiếng.

Mạnh Thính kích động nhưng lại không tin hỏi lại: “Thành công rồi?”

Dễ dàng như vậy sao.

Tần Mang bình tĩnh lại một lát, mới chậm rãi nói ra hai chữ: “Nằm mơ.”

Những lời nói kích động ra đến miệng rồi vẫn bị Mạnh Thính nghẹn trở lại.

Aiya, anh biết Hạ tổng sẽ không dễ dàng mắc câu như vậy mà, đếm ngược nói: “Còn 14 ngày nghỉ phép, cộng thêm 3 ngày chụp tạp chí, vậy là còn tròn 11 ngày, em cố gắng nắm bắt thời gian nhanh lên nhé.”

Cô nói vài câu lấy lệ với Mạnh Thính rồi cúp máy.

Mạnh Thính cuối cùng còn nhắc nhở: “Chiều nay liền bắt đầu, trên người em có lưu lại dấu vết gì không thế?”

“Em đã đọc tài liệu chưa? Có khả năng sẽ phải xuống nước đấy.”

Đến lúc đó, cả người chạm xuống nước thì những vết đỏ sẽ hiện ra.

Mạnh Thính chỉ nghĩ thôi cũng đã muốn chết rồi.

Dấu vết?

Tần Mang phản ứng lại hai giây, sau đó lơ đãng liếc nhìn chiếc gương dài toàn thân bên cạnh.

Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng bằng lụa trắng, chất liệu mềm mại, chiếc thắt lưng tinh tế tôn lên vóc dáng thon thả yểu điệu của cô, lúc này, đường viền cổ áo khẽ mở, cô mơ hồ có thể nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn không hề có chút dấu vết nào.

“Em biết rồi, biết rồi.” Giọng cô lười biếng và nhàn nhạt.

“Tuyệt đối không có dấu vết gì.”

Tối qua lúc mơ mơ màng màng cô vẫn còn nhớ rõ hôm nay có buổi chụp hình.

6 giờ chiều, Khánh Hạc Loan, khách sạn Top 1 ở Thâm Thành, là địa điểm chụp ảnh bìa đầu tiên của ngày hôm nay.

Nơi này, có một bể bơi ngoài trời đặc biệt nổi tiếng, được mệnh danh là “Thiên đường ngắm biển trong nhà”, đặc biệt vào giữa mùa hè, mặt trời chiếu sáng chói rọi xuống sẽ tạo thành một khung cảnh lung linh lấp lánh huyền ảo. Lần này, cảnh cần được chụp trên mặt nước, bên phía tạp chí đã đầu tư rất nhiều tiền vào cảnh chụp lần này.

Chi riêng chi phí bao bể bơi một ngày đã tốn hàng trăm vạn.

Đối với thể chất bếp lò nhỏ sợ nóng của Tần Mang, điều này cực kỳ tuyệt vời.

Vốn lúc đầu đọc kịch bản, cô còn tưởng phải đi ra biển để phơi nắng.

Nên kết quả như bây giờ cũng quá tuyệt rồi.