Chương 7.2: Em muốn ở trên

Mạnh Thính không dám nói những bình luận trái chiều của cư dân mạng. Miễn chọc cho vị tổ tông này càng tức giận hơn.

“Được rồi, không phải chỉ là một cái kịch bản thôi sao.”

Tần Mang lười nghe anh ta nói hươu nói vượn an ủi cô.

Tiện tay dập luôn điện thoại.

Với việc mình lên hotsearch cô cũng không quá hứng thú, dù sao đi nữa, mỗi khi có gì đó liên quan tới cô, cộng đồng mạng trừ những bình luận khen cô đẹp ra thì chả có lời hay tiếng đẹp nào cả.

Trong mắt thiên hạ, những người có vẻ ngoài quá xinh đẹp phần lớn đều là bình hoa.

Những giàn hoa tử đằng của nhà cũ đang bao quanh hành lang, đúng lúc mùa hoa đang nở rộ, những cánh hoa tím uốn lượn quanh đang từ từ rủ xuống.

Gió thổi qua.

Cành hoa đung đưa xào xạc.

Tần Mang dựa người vào cột gỗ, lông mi cong cong cụp xuống, ngón tay thon gầy trắng nõn cần điện thoại một cách lỏng lẻo, lúc nào cũng có thể rơi xuống đất.

Trên nền hoa, thân hình mảnh mai càng trở nên bé nhỏ hơn vài phần.

Cho dù tùy hứng, cá tính đến đâu, cô cũng chỉ là một bạn nhỏ vừa tròn 22 tuổi.

Hạ Linh Tễ đứng ở cuối hành lang hoa.

Thân hình cao dài có cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, cho dù Tần Mang muốn phớt lờ cũng không thể phớt lờ được.

Tâm trạng cô đang không tốt, thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn khi nhìn thấy kẻ đầu sỏ.

Khoanh tay, nhướng mày, vẫn tính tình cao ngạo thường ngày: “Nhìn cái gì mà nhìn, tra nam!!”

Đôi chân dài của Hạ Linh Tễ dừng lại một giây, sau đó lại tiếp tục đi tới trước mặt cô.

Ánh mắt bình tĩnh.

Nhìn nhau vài giây, Tần Mang cũng không chịu yếu thế, trừng to mắt nhìn anh.

Hạ Linh Tễ khẽ cau mày: “Em đang tức giận.”

“Vì sao?”

Đôi môi xinh đẹp của Tần Mang giật giật, bên ngoài cười nhưng bên trong không cười: “Em không có tức giận nha, dù sao người nào đó đến cơ hội cạnh tranh công bằng cũng không cho em, vai nữ chính lại đưa cho tiểu yêu tinh bên ngoài. Nhưng chị đây trời sinh tính cách tốt, cũng không thể tùy tùy tiện tiện mà tức giận nha….”

Giọng nói vừa dứt nửa giây.

Cô lại càng tức giận hơn, giọng điệu càng trở nên lãnh đạm hơn: “Dù sao chúng ta cũng là liên hôn thương nghiệp, cùng lắm thì ai chơi theo cách của người nấy là tốt nhất.”

Câu cuối “ai chơi theo cách của người nấy” rất là dửng dưng. Hạ Linh Tễ lập tức nhớ đến cảnh cô nhắc đến “người đàn ông khác” lúc trưa nay, đôi mắt cô lúc đó sáng bừng lên.

Vẻ mặt tình tĩnh thoáng chốc biến mất.

Sau khi âm dương quái khí* một hồi, tâm trạng Tần Mang cũng tốt hơn nhiều.

*Âm dương quái khí: ý là nói bóng gió, xỉa xói, móc mỉa.

Nhanh chóng đứng dậy lướt qua anh, chạy lấy người.

Vừa đi được vài bước, giọng nói của Hạ Linh Tễ đột nhiên vang lên từ phía sau: “Bà Hạ.”

“Nɠɵạı ŧìиɧ là chuyện chi phí chìm*, không phù hợp với tác phong làm việc của Hạ mỗ.”

*Chi phí chìm: là những khoản chi tiêu đã thực hiện và không thể thu hồi được vốn, ý nói là nɠɵạı ŧìиɧ thì mất nhiều hơn được.

Tần Mang nhíu mày: Có ý gì?

Hạ Linh Tễ là đang giải thích với cô?

Người đàn ông đi công tác dăm ba ngày cũng không nói với người vợ bình hoa này một tiếng.

Mà lúc này lại giải thích loại việc nhỏ nhặt “không quan trọng” sao?

…..

Phố cổ ngõ nhỏ sâu thẳm hun hút, hai bên rợp bóng cây cổ thụ ít nhất cả trăm năm tuổi, nên là dù mùa hè nhưng nơi đây vẫn có những cơn gió nhẹ dễ chịu thổi qua.

Rất thích hợp để dưỡng lão.

Sau khi đi qua rừng hoa tử đằng sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều.

Thậm chí còn có nhiều quán nhỏ ven đường.

Đồ ăn, đồ uống, vui chơi giải trí đều có đủ.

Vừa tình cờ đi ngang qua một quầy bắn bóng bay.

Giải nhất là chú sư tử nhỏ đáng yêu tinh xảo, Tần Mang nhìn nó từ xa, con hẻm này rất sâu, hầu như đều là mọi người ở đây dưỡng lão, căn bản không hề có người trẻ tuổi.

Cô suy nghĩ vài giây, rồi đi về phía quầy.

“Cô gái nhỏ, muốn chơi sao?”

Quả nhiên, chú quán cũng không nhận ra cô.

“Đúng vậy, cảm ơn ạ.”

Cô nhận lấy khẩu súng, nâng lên ngắm bắn, còn nhẹ hơn nhiều so với khẩu cô hay dùng khi tập bắn.

Nghĩ đến bản thân mình đã cố gắng như thế nào cho bộ phim dân quốc kia.

Thậm chí còn học cách bắn súng trong thời gian dài, ngày nào vai cũng nhức mỏi đến không động đậy được.

Tần Mang đeo kính bảo hộ dùng một lần, khi giơ súng lên, đôi mắt đẹp ướŧ áŧ trong nháy mắt đã trở nên sắc bén.

“Bùm…”

Một chiếc ô tô sang trọng màu đen đang lặng lẽ đỗ cách đó không xa.

Qua cửa sổ xe hé mở, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấnn mỹ và lười biếng của người đàn ông.

Cà vạt không còn, nút áo cũng cởi bỏ vài nút, bớt đi vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhiều thêm hơn chút hơi thở phàm tục.

Hạ Linh Tễ nhìn quả bóng bay nổ tung.

Trên phiến đá xanh của con phố cổ, một người phụ nữ mặc sườn xám cầm súng trông giống như một mỹ nhân cổ đại bước ra từ những bộ phim điện ảnh thời xưa.

Trong tông màu bụi bặm, cô giống như một viên đá quý lấp lánh, chỉ chờ đợi người đến khám phá, liền có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh.

Thư ký Tùng khẽ ho một tiếng.

Đưa tất cả những gì điều tra được xoay quanh bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng] cho Hạ Linh Tễ, bao gồm cả thời điểm Hạ Linh Tễ vô tình gặp Thẩm Uyển Âm trong phòng thử vai, bị phía trên của đoàn phim hiểu nhầm rằng nhà đầu tư thích cô ta làm nữ chính.

Trong tay Hạ Linh Tễ đang cầm hai bảng phân tích số liệu khảo sát chọn vai nữa chính.

Tổng hợp số liệu đều là: 95%

Ngoài các dữ liệu phụ trợ khác, quan trọng nhất là về phần kỹ thuật diễn, bọn họ đều giống nhau 55%.

Ngang tài ngang sức.

Chẳng trách cô lại tức giận như vậy.

Xương ngón tay của người đàn ông cong lên, như có như không gõ nhẹ vào bảng câu hỏi trên giấy.

Cộc.

Cộc.

Nghe thấy vậy thư ký Tùng cũng run sợ trong lòng.

Ngoài cửa sổ xe.

Tiếng bóng bay nổ mạnh, từng quả từng quả nối tiếp nhau vang lên.

Thư ký Tùng phỏng đoán thánh ý, ho nhẹ một tiếng: “Bộ phim này có rất nhiều cảnh đấu súng, phu nhân lại có kỹ thuật giỏi như vậy, hay là….”

“Thứ tôi muốn đầu tư là bộ phim này, chứ không phải là bất cứ ai trong đó. Nếu Khương Dư Lẫm không làm được thì thay người đi.”

“Lên lại lịch thử vai, Chu đạo chủ trì.”

Vì một ánh mắt của anh liền quyết định nữ chính.

Buồn cười.

“Lãnh đạo cao cấp của đoàn phim, trừ đạo diễn, toàn bộ đều thay hết đi.”

Giọng nói của người đàn ông lạnh đến tận xương tủy.

Thư ký Tùng sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu: “Vâng ạ.”

Sợ giây tiếp theo.

Người sẽ bị thay sẽ là anh ta.

*

10 giờ đêm, trang viên Hoàn Hồ.

Tần Mang trong phòng tắm hơn hai tiếng rưỡi đồng hồ mới khoan thai bước ra, cũng không nhìn người đàn ông đang dựa trên giường đọc sách, mà chỉ lo chăm sóc bản thân mình.

Trèo lên giường với mái tóc dài bồng bềnh xinh đẹp.

Đôi môi đỏ mọng và làn da trắng như tuyết dù không trang điểm cũng không có bất cứ chút khuyết điểm nào, mỏng manh tinh tế như sứ.

Chiếc váy ngủ voan màu vàng nhạt, vạt áo dài gần chạm đất, có vẻ lười biếng và giản dị, tay áo rộng có những đường sọc đỏ sẫm như ngọn lửa đang cháy, uốn lượn đến vai và lưng.

Đi lướt qua Hạ Linh Tễ, tay áo vô tình phất qua l*иg ngực lộ ra một nửa của người đàn ông.

Tần Mang vội vàng kéo tay áo lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại đầy vẻ ghét bỏ.

Hạ Linh Tễ bị cô chọc cho tức cười.

“Anh….”

“Ngủ!”

Hạ Linh Tễ nhìn xuống sống lưng mảnh khảnh đang cố tình cách xa mình của cô, bất động thanh sắc mà đáp ứng.

Sau đó đặt quyển sách lên tủ đầu giường.

Tiện tay tắt ánh đèn cuối cùng.

Tần Mang vốn tưởng mình sẽ không thể ngủ được, nhưng không ngờ….sau khi yên tĩnh lại, cô rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm.

Hạ Linh Tễ đúng như dự đoán ôm được chiếc bếp lò nhỏ lăn vào vòng tay mình.

Nhiệt độ cơ thể cô gái cực kỳ nóng.

Dường như dưới lớp da mỏng kia có một ngọn núi lửa đang bừng bừng bốc cháy.

“Ưm?”

Tần Mang vì nóng mà tỉnh lại.

Nhưng không phải là nhiệt độ của cô, mà là của——

Hạ Linh Tễ.

Hơi thở vương vấn trên cơ thể người đàn ông, trong trẻo mà lạnh lùng lãnh đạm như băng tan, mơ hồ bao trùm lấy mùi thơm thần bí nhàn nhạt từ huyết mạch, gợi nhớ đến đóa hoa du͙© vọиɠ cô độc và quỷ quyệt phía trên tảng băng rộng lớn.

Ý thức được điều gì đó, Tần Mang khó khăn mở mí mắt ra, dùng cổ tay yếu ớt đẩy anh, giọng nói mềm mại có chút khàn khàn: “Tránh ra, không có tâm trạng.”

Lúc này.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Tần Mang lười không thèm nhấc máy, nhưng Hạ Linh Tễ lại bật loa ngoài lên cho cô.

“Cô Tần, tôi là Cổ Ngạn, đạo diễn tổ casting của đoàn phim [Kinh Hoa Cửu Mộng]. Tôi muốn mời cô đến tham dự buổi thử vai cuối cùng của vai diễn nữ chính vào lúc 2 giờ chiều ngày kia.”

Cô đột nhiên ngồi bật dậy.

Khuôn mặt nhỏ đang ngái ngủ lúc này tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Không phải vai nữ chính đã được quyết định rồi sao?”

“Vẫn chưa.”

Đạo diễn casting chém đinh chặt sắt nói: “Ngày kia mới quyết định, mong cô có thể tham dự đúng giờ nhé.”

Đến khi cúp điện thoại rồi, cô vẫn còn có chút hoang mang.

Tại sao lại quay xe đột ngột như vậy?

Không phải là lừa đảo gì đấy chứ?

Ví dụ như Thẩm Uyển Âm liên kết cùng đoàn phim mang theo giới truyền thông đến hiện trường kéo cô xuống nước? Chụp ảnh để lăng xê bản thân?

Tần Mang không để ý đến chăn bị tuột khỏi người, cô ngồi trên tấm ga trải giường đen với làn da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Trong đầu đã suy nghĩ vô số những tình huống có thể xảy ra ngày kia.

Lúc này.

Hạ Linh Tễ ôm lấy eo nhỏ của cô từ phía sau, giọng nói trong trẻo như ngọc, lạnh lùng truyền vào tai cô: “Bây giờ có tâm trạng chưa?”

Tần Mang nghe vậy liền ý thức được điều gì đó, trong mắt như có ánh sáng lóe lên.

Đôi môi mỏng từ từ cong lên thành vòng cung, trong bóng đêm, giống như yêu tinh câu dẫn và quyến rũ lấy tâm can người khác.

Cô quay người lại nhìn anh.

Tần Mang đột nhiên nhớ tới vòng eo thon gọn câu hồn được ẩn dấu dưới thắt lưng đứng bên cạnh trực thăng màu đen.

Đầu ngón tay mềm mại lướt qua, nghiêng người xuống che lấy môi anh, nói từng từ từng chữ: “Em muốn ở phía trên.”