Chương 41

Tử Xa Hiếu Nhân rất vừa lòng mà nhìn Nhiễm Tự gật gật đầu rồi lại khôi phục ngữ khí sủng nịnh nói: “Ngoan.”

Không đợi Nhiễm Tự phát cáu, hắn lại quay sang mọi người nói: “Mọi người tụng kinh Phật nhiều ngày như vậy cũng cảm thấy mệt mỏi rồi. Hôm nay khí trời thoáng mát, không khí trong lành. Chỉ tại nơi trọng địa như phật môn này không thích hợp với việc đàn hát, thổi sáo, trùng hợp sau núi này lại tổ chức yến tiệc Khúc Thủy Lưu Hương. Hôm nay huynh đệ tỷ muội chúng ta nhân dịp này đến học hỏi nghệ thuật của các tiền bối, uống rượu làm thơ. Mọi người cảm thấy như thế nào?”

“Vốn nhị đệ chính là một người phong nhã, hôm nay vi huynh cần phải thỉnh giáo một phen mới được.” Người nói chuyện chính là Đại hoàng tử Tử Xa Hiếu Nhân, trưởng tử của Tử Xa Hằng Quyền, là người rộng rãi cởi mở không câu nệ tiểu tiết, sau khi trưởng thành liền được sắc phong thành Văn Vương đi đến đất phong, mỗi năm đến khi ăn tết mới có thể trở lại kinh đô.

“Đúng vậy. Hôm nay không chỉ có nhị hoàng huynh mà còn có Quý thế tử, thật sự khiến người ta vô cùng kinh hỉ. Sớm đã nghe nói Quý thế tử là người nho nhã khiêm tốn, nhiều tài hoa, từ sau khi tiếp nhận sự vụ kia Quý Quốc ngày càng phát triển không ngừng, nhảy lên trở thành quốc gia mạnh nhất Võ Nguyên của chúng ta. Nghe nói Quý thế tử muốn cưới ngũ tỷ tỷ làm vợ, thật sự là làm nên một giai thoại.”

Thập hoàng tử là người nhỏ tuổi nhất ở trong này cũng là hoàng tử được Tử Xa Hằng Quyền sủng ái nhất nên tự nhiên cũng dưỡng thành thói quen nghĩ sao nói vậy, tính tình nghĩ đến cái gì liền nói ra cái ấy, trong giọng nói là sự sùng bái cực kì đối với Quý Khuynh Mặc.

“Thập hoàng tử quá khen, Mặc cũng chỉ là học hỏi từ các vị tiền bối mà thôi. Quý Quốc có thành tựu hôm nay đều không phải là công lao của một mình ta.” Quý Khuynh Mặc nhàn nhạt đáp lại. Lại chỉ nói đến Quý Quốc chứ không có nói đến việc liên quan đến Tử Xa Nhu Nhi.

“Ai…… Thập đệ khích lệ Quý thế tử như vậy thật đúng là khiến ta ghen tị chết đi được nha. Nếu không Tứ nhi ngươi cũng khen ngợi ta một chút đi, có lẽ ta sẽ dễ chịu hơn.” Tử Xa Hiếu Nhân giơ tay làm bộ dáng che ngực giống như thương tâm muốn chết.

Nhiễm Tự nhìn hắn một cái cười khẽ: “Ngực Thái Tử ca ca đau sao? Nếu thật sự vô cùng đau đớn vậy có cần Tứ nhi thi châm cho ngươi không? Chỉ là ngươi cũng biết, lúc tứ nhi học thuật thi châm này thì có chút vụиɠ ŧяộʍ lười biếng, hiệu quả tất nhiên cũng có nhưng chỉ sợ là phải nếm chút khổ mà thôi.”

Nàng bày ra bộ dáng vô cùng ôn nhu nhưng lời nói ra lại có thể khiến cho Tử Xa Hiếu Nhân rùng mình một cái. Hắn tuyệt đối tin tưởng, nếu hắn còn tiếp tục đùa cợt thì tiểu nha đầu này tuyệt đối sẽ thi châm xuống.

Mọi người nghe xong muốn cười nhưng lại ngại thân phận của Tử Xa Hiếu Nhân nên chỉ có thể chịu đựng. Vẫn luôn nghe nói người có thể khiến thái tử ăn mệt chỉ có An Bình công chúa mà thôi. Mới đầu bọn họ vẫn bán tín bán nghi nhưng hiện tại đều tin tưởng mười phần. Rõ ràng lời nói như vậy là phạm thượng nhưng vẻ mặt lại ôn nhu không hề sợ hãi, thật giống như chỉ là đang cùng huynh trưởng trong nhà đùa giỡn. Bọn họ ở đây có ai không phải là thân huynh đệ tỷ muội của thế tử? Nhưng nào có ai dám ngó lơ cấp bậc chênh lệch mà cùng thế tử nói chuyện như vậy.

Quý Khuynh Mặc ngồi ở một bên dùng tay khẽ che miệng ho nhẹ vài tiếng: “Thái tử điện hạ vẫn nên nhanh chóng bắt đầu đi thôi, chớ để mọi người chờ đợi sốt ruột như vậy.”

Tử Xa Hiếu Nhân nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng phóng đãng không kiềm chế được kia, không chút xấu hổ cười nói: “Nơi lục muội đang ngồi chính là thượng du vậy thì bắt đầu từ chỗ nàng ấy đi. Khi chén rượu kia dừng ở chỗ ai thì người đó sẽ phải làm thơ, nếu không làm được hoặc làm không tốt thì sẽ bị phạt rượu. Chủ đề thơ người ở trên quyết định là được. Hiện tại hoa mai đều đã nở rồi, vậy đợt thơ đầu tiên liền lấy “mai” làm đề đi.”

Ở chỗ mà Tử Xe Hiếu Nhân gợi ý, một người hầu đem chén rượu đã rót đầy thả vào trong nước, ly rượu men theo dòng nước này mà chảy xuôi xuống.

Chén rượu dừng lại ở chỗ Đại hoàng tử, hắn cầm lấy chén rượu trầm tư hồi lâu mới ngâm hai câu: “Văn đạo mai hoa kì hiểu phong, tuyết đôi biến mãn tứ sơn trung. Hà phương khả góa thân thiên ức, nhất thụ mai hoa nhất phóng ông.”

“Hay cho một câu nhất thọ mai hoa nhất phóng ông.” Tử Xa Hiếu Nhân khen ngợi: “Đại hoàng huynh thật hào khí, nhị đệ kính ngươi một ly.” Nói xong liền uống một hơi cạn sạch.

Đại hoàng tử vui sướиɠ cười to: “Nhị đệ quá khen.” Hắn nói xong cũng uống sạch luy rượu trong tay.

Sau khi Đại hoàng tử ra đề cho người phía sau, người hầu lại tiếp tục rót đầy chén rượu thả vào trong dòng nước đang chảy xuôi. Trong lúc đó cũng chảy tới trước mặt vài người có điều ngoại trừ bài thơ của Thập hoàng tử làm ra thì đều không thể làm vừa lòng mọi người. Sau khi tự phạt một chét rượu thì những người khác đều cùng nhau thi triển tài hoa làm ra không ít bài thơ khiến mọi người khen ngợi không thôi.

“Các ngươi cùng nhau ức hϊếp ta. Sau khi về ta sẽ báo chuyện này với phụ hoàng. Người tiếp theo lấy tình ý làm đề đi.” Thập hoàng tử nói.

“Tiểu thập, việc cáo trạng này không phải là việc một người trượng phu nên làm đâu.” Tam hoàng tử ngồi ở lân cận nói, lại khiến cho mọi người được một trận cười ha ha.

Trong khi vui cười thì chén rượu dừng lại ở chỗ của Tử Xa Nhu Nhi.