Nhiễm Tự bị bệnh, bệnh tới như núi đổ, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước. Mỗi ngày đều có đại phu ra ra vào vào nhưng không có người nào chữa khỏi, mặc dù uống rất nhiều thang thuốc nhưng không có một chút chuyển biến tốt đẹp, thậm chí kinh động Tử Xa Hằng Quyền phái ngự y tốt nhất trong cung đến xem bệnh cho Nhiễm Tử cũng không chuẩn ra bệnh. Chỉ nói là buồn bực do có khúc mắc tích tụ lâu ngày không được giải tỏa, chỉ cần tìm được điểm mấu chốt rồi khai thông khiến cho trong lòng thoải mái thì mới có thể hết bệnh, nếu không dù uống bao nhiêu thang thuốc nữa cũng vô dụng.
Lúc nãy Nhiễm Tử vẫn đang hôn mê, nhiệt độ cơ thể rất cao, còn mơ mơ màng màng nói mê sảng nhưng không ai nghe rõ. Mấy ngày liên tiếp đều như vậy, người của Hề vương phủ cũng rất buồn bực, ngay cả Hoàng Hậu cũng xuất cung thăm một lần.
" Vốn tưởng Trần thế từ là người tốt, hiện giờ xem ra cũng không phải như vậy "
Thu Giang là nô tỷ nhỏ tuổi nhất bên người Nhiễm Tự, tâm tư còn trẻ con, vì vậy xưa giờ Nhiễm Tử đối xử với nàng cũng khoan dung hơn so với mấy người Thu Ức. Đối với chuyện này Thu giang vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nhìn bộ dáng hiện tại của Nhiễm Tự khiến vành mắt nàng đỏ hoe. Hai ngày trước Trần Cẩn có hẹn Nhiễm Tự đi ra ngoài, sau khi trở lại liền tự nhốt mình vào trong phòng, đêm đó liền hôn mê bất tỉnh, sốt cao không lùi, nói mê sảng cả đêm, biến thành bộ dáng của bây giờ, vì thế mà Thu Giang đều đem món nợ này tính trên đầu Trần Cẩn.
" Thu Giang, lời này mà người cũng nói được!". Thu Ức đang ngồi ở bên giường lau mồ hôi cho Nhiễm Tử liền lạnh lùng, đè giọng, nghiêm nghị quát một tiếng bảo Thu Giang dừng lại, nhìn thấy Phiến mắt Thu Giang trở nên hồng hồng mang theo nước mắt thì nàng lại không đành lòng, mềm giọng nói: “Thu Giang, xưa giờ công chúa vẫn luôn thương ngươi, ngươi càng nên suy nghĩ cho công chúa, biết lời gì nên nói lời gì không nên nói"
Thu Giang nức nở một chút: " Tỷ tỷ giáo huấn rất đúng, lần sau Thu Giang không dám nữa".
Thu Ức thở dài: " Ngươi và Thu Nhiên đi nghỉ ngơi trước, ta sẽ ở đây chăm sóc công chúa, sau nửa đêm thì tới thay ca, chúng ta ở đây cũng không tốt cho việc nghỉ ngơi của công chúa:
Thu Giang và Thu Nhiên gật đầu một cái, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Thu Ức đem mồ hôi trên người Nhiễm tự lau qua, rồi thay đồ lót mới. Vừa rồi mới uống thuốc nên trên người đổ mồ hôi, mặc dù không còn nóng như trước nhưng vẫn sốt, gặp ác mộng vừa nói mê sảng vừa nhíu lông máy. Thu Ức thay khăn đắp trên trán Nhiễm Tự, rồi đứng dậy đóng hết của sổ, thổi tắt nến trong phòng chỉ lưu lại một ngọn đèn ở ngoài phòng rồi bưng chậu nước rửa mặt đi ra ngoài.
Bổng nhiên cửa sổ bị gió thổi mở ra, ánh trăng từ ngoài chiếu vào, rèm che bị gió thổi bay phấp phới tựa như có những bóng ma đang bay lượn trong đêm đen….
Một lát sau Thu Ức trở về, nàng đặt chậu rửa mặt trong tay xuống đi ra đóng cửa sổ lại rồi mới đi tới mép giường ngồi xuống. Nàng phát hiện so với lúc trước thì Nhiễm Tự đã an tĩnh hơn trước rất nhiều, chân mày nhíu chặt cũng giãn ra hơn. Thu Ức thở phào một hơi thật dài, xem ra thuốc ngự y kê đã có tác dụng. Thu Ức khẽ ngáp, cảm thấy buồn ngủ, không chịu được ghé ở mép giường liền ngủ quên.
“ A Cẩn…” miệng Nhiễm Tự khẽ lẩm bẩm nhưng người khác lại không thể nghe rõ nàng đang nói gì.
Vào ngày mồng bảy tháng Giêng hàng năm, Thái Tử phải dẫn hoàng tử, công chúa đến chùa Vạn phúc ở vùng ngoại ô kinh thành, tắm rửa trai giới bảy ngày liền, cầu nguyện một năm mới mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Nhiễm tự có phong hào công chúa tất nhiên cũng phải đi cùng.
Đi đường núi bằng xe ngựa, ngồi trên ghế được làm bằng gỗ đàn hương nhưng vẫn cảm thấy lắc lư đến choáng váng. Nhiễm Tử bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt vốn đã tái nhợt dần trở nên trắng bệch. Thu Ứcđưa ly trà nóng cho Nhiễm Tử uống rồi khẽ xoa bóp nhẹ lúc này mới khá hơn một chút.
“ Công chúa, thân thể của người mới có chút khởi sắc, làm sao chịu nổi xóc nảy ?”. Thư Ức lót gối mềm sau lưng Nhiễm Tự để nàng có thể dựa vào thoải mái hơn.
“Không có gì đáng ngại. Cầu phúc là chuyện đại sự, không được chậm trễ. Huống gì chỉ là tắm rửa giới trai bảy ngày và đi bái tế Bồ Tát, Có lòng thành bồ tát cũng phù hộ bệnh ta tốt hơn.”
“ Nếu chỉ cần như vậy, nô tỳ nguyện dốc lòng lễ phật ba năm, chỉ cầu xin Bồ Tát phù hộ công chúa khỏe mạnh, bình yên”.
Thu Ức nghiêm túc nói, trong lòng Nhiễm Tự khẽ động, mỉm cười không nói gì.
“ Mấy ngày ta hôn mê có những người nào đến phủ?”. Một lát sau, Nhiễm Tự nhẹ giọng hỏi Thu Ức.
“ Có Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử đã tới, sau khi thăm Công chúa thì đi gặp Vương gia một lát rồi quay về cung.”
“ Những người khác không đến sao?”
“ Không có ai”. Thuc Ức cảm thấy Nhiễm Tự hỏi có chút cổ quái, nghi hoặc mà nhìn nàng một cái, lại thấy nàng trầm tư cúi đầu nhìn ngọc bội.” Có một số phu nhân các quan viên, tiểu thu tới cửa thăm, đều bị đại thiếu gia từ chối, nói là công chúa dưỡng bệnh cần yên tĩnh.”
“ Mấy ngày vừa qua, đều do các ngươi trực đêm?”
“ Dạ vâng. Nô tỳ và Thu Giang thay phiên trực ở trong phòng còn Thu Tuyết thì trực ở bên ngoài.”
“ Thức cả đêm sao?”