Chương 3: Là Ân Tình Của Hoàng Đế

“Vậy sao." Tuy Nhiễm Tự cảm thấy kỳ quái nhưng nàng cũng không hỏi nhiều. Đây cùng lắm cũng chỉ là một buổi triều bái bình thường mà thôi. Phái thần tử đi cũng được mà ngẫu nhiên cũng sẽ phái vài vị công tử, thế tử tới triều bái cũng không có việc gì quá to tát, nhưng mà đột nhiên quốc gia nào cũng phái các vị công tử cùng thái tử đến thì nghe có vẻ là lần đầu tiên.

"Nghe nói.." Thu Ức có chút khó xử, nói chuyện cũng ấp a ấp úng.

"Sao?"

"Nghe nói.. năm nay Hoàng Thượng nhất định phải chọn được phò mã cho công chúa.." Thu Ức nói xong còn nuốt một chút nước bọt, lại có chút lo lắng nhìn Nhiễm Tự chờ đợi phản ứng của nàng.

Nàng nào biết Nhiễm Tự cũng không nghe thấy chuyện này mà dường như nàng lại bắt đầu phát ngốc rồi. Nàng ta không khỏi tán thưởng, công chúa cũng thật là quá bình tĩnh. Nghe được tin Hoàng Thượng sắp chỉ định phò mã cho mình mà còn có thể thản nhiên như vậy.

Thu Ức nào biết là do Nhiễm Tự hiểu sai ý của nàng. Việc đầu tiên nàng nghĩ đến khi nghe được câu "Chọn phò mã cho công chúa" là hoàng thượng đang muốn chọn phò mã cho những biểu tỷ biểu muội của nàng, làm sao còn nhớ rõ chuyện bản thân cũng là một vị công chúa đâu.

"Tử Xa Nhu Nhi là nên gả cho.." Qua một hồi lâu Nhiễm Tự mới từ từ nhả ra một câu.

"Công chúa, so với Ngũ công chúa thì ngài mới là người nên gả nhất đó." Thu Ức trợn trắng mắt chửi thầm.

"Gần đây ở trên điện hình như Hoàng Thượng đang tính toán sẽ gả Ngũ công chúa tới Quý Quốc đúng không." Thu Ức nghe thấy giọng nói của Nhiễm Tự.

"Được rồi." Nhiễm Tự lại khôi phục bộ dạng không mấy hứng thú, ngáp một cái sai Thu Ức, Thu Giang hầu hạ nàng thay quần áo đi ngủ trưa.

Tử Xa Nhu Nhi.. Quý Quốc..

Trong hỗn độn Nhiễm Tự dần chìm vào giấc ngủ.



Nhiễm Tự ngủ một giấc tới mức không biết trời trăng mây đất là gì, ngay cả bữa tối còn chưa dùng đã trực tiếp ngủ tới sáng ngày hôm sau.

"Công chúa, xe ngựa đã chuẩn bị xong." Thu Ức đi từ bên ngoài vào thấy Thu Giang đã sửa lại y phục cùng búi tóc giúp Nhiễm Tự xong xuôi.

Tay nghề của Thu Giang tất nhiên là không thể bắt bẻ gì cả. Lưu vân cẩm màu thủy lam, ám văn hoa diên vĩ đầy tinh xảo cùng thanh nhã dưới ánh mặt trời càng hiện rõ hơn. Khó mà có thời điểm Nhiễm Tự chịu phối hợp như vậy cho nên Thu Giang liền cài thêm lên tóc nàng một bộ diêu được chế tác thành hình giọt nước, thời điểm di chuyển nhẹ nhành giọt nước cũng nhẹ nhàng lay động, khiến cho vị nữ tử ngày thường cực kỳ đạm mạc đến mức vượt khỏi hồng trần lúc này tăng thêm vài phần linh khí cùng hơi thở của hồng trần.

Một cỗ xe ngựa bằng gỗ mun ngang nhiên hành tẩu ở trên đường cái trong kinh thành.

Xe ngựa của Nhiễm Tự có chỗ khác với các quý tộc trong kinh thành.

Hề lão vương gia cực kỳ yêu thương vị ngoại tôn nữ suy nhược này, ông nghe được tin gỗ mun có công hiệu dưỡng bệnh liền bỏ ra một số tiền lớn mua một khối gỗ mun hoàn chỉnh về, cũng thỉnh người có tay nghề giỏi khắc khối gỗ mun này thành một cỗ xe ngựa. Tuy bên ngoài nó không có vẻ gì là hoa lệ nhưng người ngồi ở bên trong lại cực kỳ thoải mái, cho dù xe có chạy như bay thì người ở bên trong cũng không cảm nhận chút xóc nảy nào

Trên đường cái các bá tánh thấy xe ngựa đến đều nhanh chóng tránh đi, ngay cả tiếng nói chuyện với nhau dường nhưng đều bị cố tình áp nhỏ xuống tựa như sợ quấy nhiễu đến xa giá của An Bình công chúa, quấy rầy đứa nhỏ đang nghỉ ngơi ở bên trong xe.

Nhiễm Tự thường xuyên tiếp tế những bá tánh nghèo khổ, phần lớn những bá tánh sống tại kinh thành đều đã từng được Nhiễm Tự trợ giúp, cho nên những bá tánh này rất có hảo cảm đối với vị công chúa ôn nhu hiền lương nhưng thân thể lại không quá tốt này.

Thu Tuyết buông màn xe cảm thán: "Ân tình của công chúa những bá tánh nơi này đều thời thời khắc khắc nhớ kỹ."

"Là ân tình của hoàng đế cửu cữu." Giọng nói của Nhiễm Tự vang theo chút nhàn nhạt, nhắm hai mắt, trên mặt cũng không xuất hiện bất kỳ biểu tình gì.

Mặc kệ ngươi được hoàng đế sủng ái bao nhiêu, nhưng danh vọng của ngươi đối với bá tánh mà cao hơn so với Hoàng Thượng thì không tránh khỏi việc mang đến tai họa cho bản thân. Tuy rằng đương kim Thánh Thượng là vị cữu cữu cực kỳ yêu thương nàng, nhưng người cũng là vua của một nước. Tuy nàng là một vị chất nữ rất được sủng ái nhưng nàng cũng là thần, một quân một thần, cho dù quan hệ có thân mật đến mức nào cũng đều phải thời thời khắc khắc tuân thủ đạo quân thần, phụ tử còn như vậy huống chi mối quan hệ này chỉ là chú cháu.

"Tần bá hỏi lần này công chúa có ở trong tiểu trấn giống như năm ngoài nữa hay không."