Chương 2: Có Nữ Nhi Khó Gả

Vào bốn năm trước đám người Thu Ức mới được Hề lão vương gia phái tới chiếu cố Nhiễm Tự.

Nghe nói sau khi An Bình công chúa được Hề Vương phi sinh ra thì thân thể vẫn luôn không tốt. Vương đô Võ Nguyên nằm thiên về phía bắc, khí hậu hơi lạnh, năm nàng ấy được sáu tuổi suýt xíu nữa thì cứu không được. Lúc này Hề lão vương gia, hề Vương gia cùng Vương phi mới phải bất đắc dĩ quyết định đem Nhiễm Tự nữ nhi duy nhất của mình xuống Noãn thành ở phương nam nuôi dưỡng, mãi đến bốn năm trước mới đưa người quay trở về.

Thu Ức là thϊếp thân hầu hạ Nhiễm Tự tất nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng hơn những người khác một chút.

Vị chủ tử lương thiện này của nàng không thích nói chuyện, càng không thích cười, cho dù là cười thì ý cười của người cũng không đạt tới đáy mắt, tựa như không có bất kỳ thứ gì có thể gợi lên hứng thú từ nàng. Cả ngày ngoại trừ phát ngốc thì chính là đọc sách, thật sự là quá mức an tĩnh, thiếu đi sức sống mà những nử tử trẻ tuổi nên có.

Vốn dĩ nữ tử khi đến tuổi cập kê thì phải nói đến chuyện cưới gả, thế nhưng hiện tại chủ tử của nàng đã sắp mười tám vậy mà vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện này. Tuy rằng những người khác đều sốt ruột cho nàng, cũng nói bóng nói gió không biết bao nhiêu lần, nhưng đều bị nàng từ chối. Ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng không có cách nào chỉ có thể để nàng tự mình quyết định.

“Cửa ải cuối năm sắp tới gần, các quốc gia nhất định sẽ phái sứ thần đến kinh đô chúc mừng, trong đó không thiếu những thiếu niên tài hoa anh tuấn, nói vậy chắt chuyện hôn sự của công chúa lại phải nói tiếp rồi.” Thu Ức âm thầm nghĩ vậy.

“Tứ nhi, sao ngươi lại ngủ ở nơi này? Mau về giường nằm đi, trong nằm đây rồi lát nữa gió thổi sinh bệnh thì sao. Đám thϊếp thân hầu hạ bên người này cũng không chú ý một chút, tại sao lại để mặc cho chủ tử các người náo loạn như vậy?” Một nữ tử mặc màu y phục màu đỏ tía, trên đầu búi một búi tóc phu nhân chậm rãi đi đến, thấy Nhiễm Tự nằm ở trên giường mỹ nhân thì vội bước nhanh đến đỡ Nhiễm Tự dậy.

“Công chúa giáo huấn chí phải.” Thu Ức nhìn vẻ mặt không có chút huyết sắc nào của Nhiễm Tự trong lòng cực kỳ áy náy.

Vốn dĩ Nhiễm Tự cũng không có ngủ, hiện tại cũng đã thật sự tỉnh dậy, xua xua tay với Thu Ức đang muốn đỡ nàng về phòng nói: “Không sao. Tẩu tẩu không cần trách cứ các nàng, là do bản thân ta muốn nằm ở đây. Chuyện này không liên quan gì đến các nàng cả.” Nhiễm Tự nhận lấy cái lò sưởi tay mà Thu Ức đưa qua ủ ấm tay lập tức nàng cảm thấy tay không còn lạnh như vậy nữa.

“Thân thể của ngươi hư nhược, bản thân người càng phải chú ý đến khí hậu xung quanh mới được.” Tử Xa Ôn Uyển sửa lại chút tóc mai giúp Nhiễm Tự, cảm thấy gương mặt của đứa nhỏ trước mắt có chút lạnh, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, thì không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Tử Xa Ôn Uyển là đại công chúa của vương triều Võ Nguyên, là đại nhi nữ của đương kim hoàng thượng, phong hào “Thục Nhã”, là biểu tỷ của Nhiễm Tự, hiện tại cũng là đại tẩu của nàng.



Tuy nói Nhiễm Tự là con gái một, nhưng trước Nhiễm Tự, hề Vương gia cùng hề Vương phi đã nhận nuôi được ba hài tử, đại nhi tử Hoa Nghiêu, nhị nữ nhi Hề Bảo Nhi, người con thứ ba là Liễu Trung, Tử Xa Ôn Uyển chính là gả cho đại ca của Nhiễm Tự cũng chính là trạng nguyên Hoa Nghiêu.

“Sao hôm nay tẩu tẩu lại rảnh rỗi đến nơi này của ta ngồi chơi vậy?” Bản thân này yếu ớt cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, Nhiễm Tự cũng không muốn có ai lúc nào cũng ở bên người nàng nhắc lại chuyện này, không muốn có ai lúc nào cũng ưu sầu vì nàng.

“Dĩnh Nhi cùng Chương nhi bị phụ hoàng gọi vào cung hết rồi, cũng may là hôm nay có thời gian rảnh rồi, vừa hay lại đến thăm ngươi.”

Nhiễm Tự cũng không tiếp lời mà chỉ cười cười nhạt.

Tử Xa Ôn Uyển biết rõ Nhiễm Tự là kiểu người không thích nói chuyện, cho nên cũng không ngại mà nói tiếp: “Cũng sắp tới cuối năm rồi, sứ thần của các quốc gia cũng sắp tới triều bái khiến cho đại ca ngươi lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Công việc ở Lễ Bộ quả thật cũng quá nhiều đi. Tên tiểu tử Liễu Trung kia cũng không biết giúp đỡ hắn một chút, đã vậy còn cả ngày tìm hắn cùng luyện võ.” Trong lời nói của nàng ta không khỏi có chút hương vị oán trách.

Nhiễm Tự vẫn tiếp tục cời nhạt nói: “Tẩu tẩu như vậy là đang đau lòng cho đại ca sao.”

“Ngươi nha, tiểu nha đầu này……” Trên mặt của Tử Xa Ôn Uyển nhiễm một tầng hồng.

“Có người đau lòng luôn là chuyện tốt. Tứ nhi, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, đừng ngại tẩu tẩu nhắc mãi với ngươi. Nghe nói năm nay các quốc gia phái rất nhiều người anh tài tuấn tú tới đây triều bái, ngươi cũng nên thay bản thân mà tính toán một chút đi.” Tử Xa Ôn Uyển bắt đầu nghiêm túc. Nàng vẫn chưa quên mục đích thật sự mà nàng tới đây.

Buổi sáng thời điểm nàng tới thỉnh an lão Vương gia, lão gia tử vẫn luôn ám chỉ nàng đến khuyên nhủ cái vị tiểu tổ tông này, để nàng suy nghĩ đến đại sự chung thân của bản thân một chút.

“Ngươi là công chúa nhất phẩn của vương triều Võ Nguyên ta, phụ hoàng lại thương ngươi như vậy nhất định sẽ chọn cho ngươi một vị hôn phu xứng đôi hoàn hảo.” Chỉ cần ngươi nói ra hai chữ nguyện ý gả.



“Xưa nay chuyện hôn nhân đại đều nghe theo lời cha mẹ cùng người mai mối, làm gì có chuyện để ta tự quyết định?” Nhiễm Tự bốn lạng đẩy ngàn cân* lại đá đề tài này lại cho Tử Xa Ôn Uyển.

(bốn lạng đẩy ngàn cân: ý kiểu dùng hết sức lực lật đổ ngàn cân. Ý ở đây đang chỉ Nhiễm Tự đang lấy lợi thế của mình là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó để đáp trả ổn uyển khiến nàng cứng họng.)

“Không phải Phụ vương cùng mẫu phi đã sớm vân du tứ hải rồi sao, bớt lấy hai người này ra làm cái cớ nữa đi.” Tử Xa Ôn Uyển nói dỗi.

Nhiễm Tự nhún vai, trên mặt đều là bộ dạng bất đắc dĩ: Làm phụ mẫu chuyện vốn dĩ cần phải nhọc lòng còn không thèm để ý vậy ta còn biết nói cái gì cho tốt nữa đây?

“Vậy không phải còn có ông nội sao!”

“ừm……” Nhiễm Tự gật gật đầu. Thật ra những lời này của nàng chứng tỏ Tử Xa Ôn Uyển đã không còn lời nào để nói. Ông nội cũng đâu phải là phụ mẫu tất nhiên là không được rồi.

Khuyên không được, Tử Xa Ôn Uyển lại ngồi thêm một hồi, sau khi dặn dò Nhiễm Tự vài câu bảo nàng chú ý đến thân thể rồi lập tức quay về phục mệnh Hề lão gia tử.

Nhiễm Tự ngồi ở ngoài sân thêm một hồi tới khi cảm thấy gió có chút lớn liền trở về nằm trên chiếc giường đất đầy ấm áp kia.

“Món chè hạt sen hôm này là hương vị cũng vừa ngon, không ngọt không nhạt.” Nhiễm Tự buông chén, nhật lấy cái khăn ướt lau tay rồi lại ôm lấy cái lò sưởi ngồi phát ngốc.

“Thu Ức, năm nay những người tới triều bái có những ai?”

“Nghe nói các quốc gia đều phái từng vị công tử hoặc là thế tử tự mình tới triều bái Ngô Hoàng.”