Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 7
Jiyeon là người rất nghiêm túc,đôi khi là nhàm chán. Ở cạnh cô ấ chỉ luôn là học và học. Lúc nào cũng chỉ biết bầu bạn với mấy cuốn sách. Chán chết đi được.

Chỉ mới kết thúc buổi học đầu tiên mà tôi đã cảm thấy thật bi thảm. Jiyeon bắt tôi phải học thuộc các công thức rồi ứng dụng vào bài tập. Tôi thì chẳng hiểu chút nào cho dù cô ấy đã giảng giải cho tôi cả ba bốn lần lặp lại.

Nói thật tôi cũng phục sát đất tính kiên trì của Jiyeon. Cho dù phải nói đi nói lại nhiều lần cô ấy vẫn không tỏ ra mất kiên nhẫn và tức giận. Cũng bởi vậy nên tôi cho dù rất chán nản vẫn không dám tỏ thái độ gì. Sau hai tiếng đồng hồ đánh vật với một mớ con số lẫn ký hiệu này nọ tôi cuối cùng cũng được Jiyeon tha mạng cho về. Khi thấy tôi hớn hở gấp sách vở lại Jiyeon chỉ lạnh lùng nói.

- Nếu trong khi học cậu cũng tích cực như thế này thì chắc chắn kết quả sẽ tốt hơn.

Tôi chỉ đành ngậm miệng lại ra khỏi phòng. Mẹ Jiyeon vẫn còn thức, thấy tôi ra về cô ấy liền nói.

- Cháu về à. Hôm nay học tốt không.

Tôi cười gượng đáp lại.

- Dạ,cũng tạm được ạ. Cháu chào cô cháu về.

Mẹ Jiyeon chỉ cười khẽ gật đầu đáp lại.Jiyeon đi cùng tôi ra cổng,khi tôi đi được vài bước thì cô ấy nói.

- Cậu đi đường cẩn thận.

Tôi cười vui vẻ quay lại phất tay chào tạm biệt với cô ấy rồi nói.

- Tạm biệt , mai gặp lại. Chúc cậu ngủ ngon Jiyeon.

Jiyeon không đáp lại. Cô ấy xoay người đi vào nhà. Tôi cũng không để bụng thái độ của Jiyeon. Có lẽ cũng sớm thành thói quen rồi.

Dạo này Hyomin cứ cả ngày hỏi tôi về chuyện Jiyeon đã nói gì vào chiều hôm đó. Cái hôm mà Jiyeon kêu tôi ở lại lớp và đề nghị tôi tới nhà cô ấy học đó. Vì Jiyeon muốn giữ bí mật nên tôi không nói cho Hyomin sự thật. Chỉ nói là bị Jiyeon "giáo huấn" vì làm ảnh hưởng tới thành tích chung của lớp. Cũng không biết có phải Hyomin tự nhiên thông minh đột xuất hay tôi tự nhiên nói dối quá tệ mà Hyomin nhất quyết không tin tôi. Tôi đành phải chọn chiến lược làm lơ với cậu ấy. Hyomin thấy tôi như vậy liền tức giận dọa nạt tôi. Cậu ấy hai tay chống eo làm ra bộ dáng đanh đá chanh chua mà nói.

- Ham Eunjung, cậu nhớ lấy. Từ nay tôi không chơi với cậu nữa. Không nói với cậu những bí mật của tôi,không cho cậu ăn ké đồ ăn vặt. Không cho cậu chép bài ké... hừ hừ...

Tôi nhìn bộ dáng Hyomin như thế thì buồn cười không kiềm chế được. Tôi cười lớn sau đó đưa tay véo hai má cậu ấy khẽ kéo ra rồi nói.

- Hyomin à.. sao cậu lại có thể đáng yêu như vậy chứ.

Hyomin bị tôi kéo má thì tỏ ra tức giận nhưng khuôn mặt lại có điểm ngượng ngùng khi tôi khen cậu ấy đáng yêu. Hyomin gỡ tay tôi ra khỏi má mình rồi quát (tuy nhiên khí thế đã yếu đi rất nhiều).

- Cậu đừng có tùy ý đυ.ng vào tôi. Tôi vẫn còn đang tức giận cậu.

Tôi cười nói.

- Thế tôi phải làm gì để cậu hết giận đây. Hay là ôm cậu một cái,hôn một cái.

Hyomin lập tức đỏ mặt nhưng vẫn cố trừng mắt mắng tôi.

- Ham Eunjung,cậu là cái đồ lưu manh. Cáo đội lốt người.

Tôi nghe vậy liền giả bộ tức giận nói.

- Tôi làm gì lưu manh. Tôi có chỗ nào giống cáo đâu. Tôi là tôi không thích có tiếng mà không có miếng nha. Đã vậy phải làm thật mới được. Cho chừa cái tội vu oan giá họa cho tôi.

Tôi giả bộ xông lại tóm lấy Hyomin sau đó ôm cậu ấy. Hyomin lập tức kêu cứu thất thanh và bỏ chạy. Tất nhiên tôi vẫn nhanh hơn tóm được. Khi tôi ôm Hyomin cố sức vùng vẫy còn lớn tiếng mắng tôi.

- Ham Eunjung cậu là đồ xấu xa. Tôi mà thoát ra được cậu chết chắc.

Tôi càng thấy thích thú với việc trêu đùa Hyomin. Cô bạn này chỉ luôn mạnh miệng chứ không hề có ác ý và cũng không có gan mà làm gì đó ác ý. Tôi cười đắc ý đáp lại Hyomin.

- Cậu cứ la hét đi. Kế tiếp là hôn đó.

Hyomin lập tức cà lăm nói.

- Cậu,cậu không tính làm thật đi.

Tôi thản nhiên nói.

- Có tiếng thì phải có miếng nha.

Sau đó tôi giả vờ nghiêng đầu tiến tới gần Hyomin. Mọi người trong lớp bắt đầu vây quanh xem trò vui. Một nhóm bách nữ còn la hét khấn khích. Thật là,thời buổi này đi đâu cũng gặp bách nữ. Ngày trước khi còn học ở trường cũ tôi còn có cả một nhóm bách nữ hâm mộ nữa. Nhiều khi cũng khiến tôi phát hoảng.

Trong lúc tôi cũng chuẩn bị kết thúc trò đùa của mình thì bỗng nhiên có một giọng nói lạnh băng vang lên.

- Hai cậu đang làm cái gì vậy. Đây là lớp học chứ không phải công viên mà muốn làm gì thì làm.

Tôi theo bản năng vội thả tay ra. Hyomin cũng vì vậy mà ngã lăn ra đất. Mọi người chung quanh cũng bởi vì sự xuất hiện của Jiyeon mà vội lảng đi nơi khác. Tôi luống cuống đỡ Hyomin dậy rồi hướng Jiyeon muốn giải thích. Tuy nhiên Jiyeon lại không thèm nhìn tới tôi. Cô ấy lạnh lùng đi về bàn ngồi. Tôi và Hyomin đều không khỏi xấu hổ nhìn nhau.

Sau buổi học tôi và Hyomin cùng nhau ra khỏi lớp. Tôi nói với cậu ấy lời xin lỗi và giải thích rằng tôi chỉ muốn trêu cậu ấy một chút. Hyomin nghe vậy cũng không còn tức giận tôi. Thực ra Hyomin là một cô gái vô cùng đáng yêu và tốt bụng.

Buổi tối hôm sau theo đúng hẹn tôi lại tới nhà Jiyeon. Hôm nay mẹ Jiyeon không có nhà nên Jiyeon ra mở cửa. Từ chuyện hôm qua Jiyeon và tôi không có cơ hội tiếp xúc lần nào. Tôi vẫn có chút khó chịu khi chưa giải thích được với Jiyeon. Không hiểu sao trong lòng tôi lại luôn muốn phải giải thích với cô ấy.

Trong khi học bài tôi vẫn mãi nghĩ về chuyện sẽ nói với Jiyeon nên không chú tâm. Jiyeon cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn thêm mà nói.

- Eunjung,cậu nếu còn không chú tâm thì hôm nay không cần học tiếp nữa.

Tôi vội vàng nói.

- Thật xin lỗi. Chỉ là có chuyện muốn cùng cậu nói rõ nên không chú tâm được.

Jiyeon hơi nhíu mày hỏi lại.

- Cậu muốn nói gì với tôi.

Tôi đáp.

- Là chuyện ngày hôm qua,chuyện cậu thấy tôi và Hyomin. Thật ra khi ấy tôi chỉ đang trêu Hyomin thôi.

Jiyoen im lặng vài giây rồi lên tiếng.

- Là thật hay là trêu đùa cũng không liên quan đến tôi. Tôi chỉ không muốn nó diễn ra trong lớp học.

Tôi bị Jiyeon khiến cho quê một cục. Chỉ đành thật thà nói.

- Cậu nói cũng đúng. Chỉ là tôi nghĩ phải nói với cậu nên nói thôi. Bây giờ thì có thể tiếp tục học.

Jiyeon không lên tiếng. Tôi cũng tập chung vào bài tập. Nói thật thì tôi vẫn chưa tiếp thu được gì cả. Nhưng không hiểu sao lại không muốn Jiyeon thất vọng nên đành phải tự bảo mình phải cố gắng hơn.

Cũng may kể từ hôm xảy ra chuyện kia Hyomin cũng không hỏi tôi chuyện Jiyeon và tôi đã nói gì với nhau nữa. Tuy nhiên tôi lại cảm thấy Hyomin có đôi khi rất kỳ lạ. Có khi cậu ấy lơ đãng nhìn tôi,có khi lại nhìn tôi chăm chú. Khi bị tôi bắt ngặp cậu ấy sẽ liền tránh né. Khuôn mặt đôi khi ửng đỏ. Tôi dường như đoán được chuyện gì đó. Lại dường như thấy rất mơ hồ. Tuy nhiên tôi chọn cách im lặng và xem như không biết gì cả. Hãy cứ để mọi thứ cho thời gian quyết định.

Thêm Bình Luận