Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 17
Hai năm trôi qua chẳng thể nói là dài nhưng với tôi lại không hề dễ dàng. Chuyển về quê sống cùng với cậu,mọi thứ quá mới mẻ không kịp thích ứng. Từ một đứa con gái sống trong một gia đình êm ấm bỗng nhiên trở thành một cô nhi ăn nhờ ở đậu. Tôi biết cậu thương chị em tôi nhưng trong nhà không chỉ có mình cậu.

Chỉ còn ít thời gian nữa sẽ thi tốt nghiệp nhưng tôi đành từ bỏ việc học hành và xin bảo lưu để học lại vào năm kế tiếp. Tôi bắt đầu xin cậu để mình cùng phụ cậu làm việc trong một trang trại trồng rau rất lớn của nơi đây. Mới đầu cậu còn lo ngại tôi không thể chịu được khổ cực nhưng dưới sự kiên trì của tôi cậu cũng phải đồng ý.

Hàng ngày cùng cậu dậy sớm cùng làm việc tới tận chiều muộn khiến tôi rất mệt mỏi. Thế nhưng vì Eunyeon và cả vì bản thân mà tôi luôn nhủ với bản thân là phải cố gắng nhiều hơn. Công việc quá nhiều nên cứ về nhà là ăn uống qua loa rồi đi ngủ. Cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ nhiều. Thế nhưng có đôi khi trong lúc làm việc lại vô tình nhớ tới vài chuyện cũ. Mà nhớ nhất vẫn là cô ấy " Park Jiyeon".

Tôi cũng không thể lý giải vì sao tôi lại không muốn liên lạc với Jiyeon sau khi tới đây. Ban đầu thì nghĩ là đợi mọi thứ yên ổn rồi sẽ liên lạc. Về sau lại sợ không biết nên nói gì với cô ấy. Với tính cách của Jiyeon nếu mà tôi nói với cô ấy là mình đã nghỉ học thì chắc chắn cô ấy sẽ la mắng tôi. Rồi còn cuộc sống vất vả ở nơi này. Nếu kể cho Jiyeon nghe cô ấy hẳn là lo lắng,hơn nữa còn cả tình cảm của mình giành cho cô ấy. Tôi không dám chắc cô ấy có thể chấp nhận được tình cảm đó,và cho dù cô ấy có chấp nhận thì sao. Tôi không nên kéo cô ấy vào cái cuộc sống không giống như quy luật ấy,hãy để cô ấy tự do và tìm cho mình một người yêu thương và một gia đình "bình thường". Tôi tin tưởng Jiyeon của tôi sẽ hạnh phúc. Vì vậy mà tôi cứ chần trừ mà im lặng.

Sau gần một năm cố gắng tôi đã tích góp được một số tiền dư giả. Lúc này cậu cũng muốn tôi tiếp tục đi học lại. Tôi cũng không muốn từ bỏ con đường học hành,khi còn sống mẹ vẫn mong thấy tôi được học đại học. Vì vậy tôi tiếp tục đi học.

Tôi xin học lại từ bắt đầu học kỳ 2. Với kiến thức có sẵn tôi cũng nhanh chóng theo kịp học sinh trong lớp. Thời gian nửa ngày đi học còn nửa ngày tôi vẫn tiếp tục đi làm ở trang trại. Cũng may ông chủ cũng thông cảm cho tôi.

Kỳ thì cuối năm thành tích của tôi rất tốt,được một trường đại học tuyển thẳng vào học. Tôi vẫn có chút băn khoăn,nếu đi học tôi sẽ phải dời xa nơi này. Eunyeon của tôi sẽ như thế nào.

Cậu dường như hiểu rõ lo lắng của tôi nên kiên quyết bắt tôi đi học, về phần Eunyeon năm nay chỉ mới 10 tuổi nên vẫn nên ở lại đây. Cậu nói với tôi cậu sẽ chăm sóc Eunyeon thật tốt. Về phần tôi lại có dự tính khác,có lẽ trước tiên tôi sẽ nhập học rồi sau đó từ từ tìm việc làm thêm. Khi nào ổn định sẽ đưa Eunyeon lên ở cùng.

Vì vậy tôi gửi cậu một nửa số tiền kiếm được trong hai năm qua để cậu chăm sóc cho Eunyeon còn một mình lên thành phố nhập học. Vốn xác định mang Eunyeon lên nên tôi không ở ký túc xá mà đi tìm phòng bên ngoài. Với số tiền có được lúc này vẫn rất đủ để tôi có một cuộc sống khá giả của sinh viên. Cũng may là học sinh nhập học thuộc dạng được ưu tiên nên có nhiều khoản lệ phí được miễn giảm.

Vì thời gian mới nhập học rất bận rộn nên tôi đành gác lại chuyện đi tìm việc làm thêm. Sau khi xoay sở xong thủ tục cũng mất hơn một tuần,trường học bắt đầu khai giảng.

Tân sinh viên được bố trí khu vực riêng. Tôi cũng chọn cho mình một vị trí rồi ngồi xuống và nhắn tin cho cậu biết hôm nay mình khai giảng. Sau đó lại cùng Eunyeon nói chuyện luyên thuyên. Dù sao con bé vẫn chưa phải đi học lại mà cả ngày thì cứ nhắn tin kêu nhớ tôi khiến tôi không khỏi đau lòng.

Lúc đang chăm chú trò chuyện cùng Eunyeon thì chung quang tôi có nhiều tiếng xì xào bàn tán. Dù không chú tâm nhưng tôi vẫn nghe được ít nhiều. Hình như nói về một nữ sinh nào đó.

- Chị ấy kìa,truyền kỳ của trường học này.

- Cuối cùng cũng nhìn thấy được chị ấy. Thật xinh đẹp, giá mà ngồi gần hơn chút nữa thì tốt rồi. Sẽ nhìn được rõ hơn.

- Sinh viên ưu tú nhất trường,dù mới năm thứ hai nhưng đã thành hội trưởng hội sinh viên rồi. Thật lợi hại.

- Nghe nói chị ấy rất được lòng thầy cô trong trường. Còn là đối tượng trong lòng của rất nhiều nam sinh.

- Cũng đúng thôi,học giỏi,xinh đẹp ưu tú như vậy ai không thích. Tôi mới nhìn lần đầu mà tim cũng đập thật nhanh đây.

- Thôi sớm bỏ cuộc đi,nghe nói chị ấy là người rất lạnh lùng và nghiêm khắc. Rất ít người có thể đến gần chị ấy.

- Nghe nói chị ấy còn có biệt danh " Công chúa tuyết" rất nổi tiếng đó.

- Ừ,công nhận. Đẹp như công chúa mà băng lãnh như băng tuyết. Biệt danh rất hợp.

......

......

Trong khi mọi người vẫn xôn xao bàn luận thì tôi lại ngơ ngẩn nhìn theo cái hướng có người nổi bật kia. Linh cảm cho tôi biết có thể cô gái đó chính là cô ấy. Thế nhưng trên đời này liệu có sự trùng hợp như thế không.

Tầm mắt nhìn thẳng lên lễ đài nơi đang giới thiệu các thành viên trong hội học sinh của trường. Trái tim lỗi nhịp từng hồi khi nhận ra người con gái quen thuộc mà hai năm qua luôn bắt mình thôi nhớ tới. Bàn tay siết chặt lấy điện thoại như muốn gãy cả khớp sương, vì khoảng cách không gần nên không thấy rõ ràng cô ấy. Thế nhưng cái dáng người quen thuộc đó,khí chất nổi bật đó thì không hề thay đổi. Thời gian trôi qua nhưng cô ấy vẫn như ngày trước,cho dù luôn được vây quang bởi hào quang và sự hâm mộ của mọi người nhưng vẫn cô độc. Cô độc đến khiến người khác đau lòng.

" Jiyeon à. Chúng ta lại gặp nhau rồi.".

Trong lòng luôn kêu gào câu nói đó nhưng lại không biết phải thế nào mở miệng. Không dám đối mặt với Jiyeon, sợ những lời chất vấn của cô ấy. Nhưng cũng là sợ nhận được sự thờ ơ lãnh đạm như cô ấy vẫn giành cho mọi người. Chung quy cô ấy còn nhớ mình hay không mình không thể hiểu rõ.

Cho dù sau này chuyện gì sẽ xảy ra thì tôi cũng hiểu rõ một điều. Tôi và Jiyeon lại gặp nhau,tạo hóa dẫn chúng tôi đi một vòng rồi lại quay về điểm xuất phát. Có lẽ nên chờ xem tạo hóa còn có âm mưu gì nữa không.

Thêm Bình Luận