Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 16
Suy nghĩ của Jiyeon.

Hôm nay thực sự vui vẻ, tám năm qua đây là sinh nhật vui vẻ nhất của tôi. Có lẽ vì có sự xuất hiện của Eunjung và Eunyeon.

Ham Eunjung, cái tên vốn xa lạ này đã ngày càng ghi đậm trong trí nhớ của tôi. Từ một con người đáng ghét trở thành một người bạn và hiện tại đã giống như hơn một người bạn. Còn hơn thế nào tôi cũng không dám nghĩ thêm.

Càng ở bên cạnh Eunjung càng khiến tôi muốn gần gũi cậu ấy nhiều hơn,Eunjung mang lại cho tôi cảm giác ấm áp và an toàn như thể một người mẹ,người chị gái. Lại có khi giống như sự ỷ lại của cô gái vào người yêu của mình. Cho dù chưa thể nói rõ tình cảm của mình đối với Eunjung nhưng tôi hiểu rõ một điều là tôi không muốn mất đi cậu ấy.

Thế nhưng có những chuyện trong cuộc sống luôn không thể giống như ý nguyện của mình. Lời cầu nguyện của tôi vào ngày sinh nhật hôm ấy là có thể có Eunjung bên cạnh cả đời,nhưng sự thật thì lại rất tàn nhẫn. Ông trời dường như quá căm ghét tôi cho nên luôn tàn nhẫn với tôi. Luôn cho tôi hi vọng và sau đó lại đẩy tôi vào tuyệt vọng.

Ngày xưa khi tôi biết ba mình không thương yêu mình tôi đã rất buồn khổ. Nhưng chị gái tôi lại ở bên tôi và giành hết tình yêu cho tôi khiến cho tôi không còn thấy mất mát nữa. Thế nhưng cuối cùng ông trời cũng mang chị ấy đi. Mà hiện tại khó khăn lắm tôi mới có thể mở lòng với Eunjung. Vậy mà cậu ấy cũng bỏ tôi mà đi mất.

Cứ tưởng rồi mọi thứ vẫn sẽ tốt đẹp trôi đi.Eunjung và tôi sẽ vẫn bên nhau cho tới khi tốt nghiệp,và biết đâu được hai chúng tôi sẽ cùng học chung một trường đại học thì sao. Thế nhưng những biến cố không lường đã phá tan giấc mơ của tôi.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là kết thúc học kỳ 2 và bước vào kỳ thi tốt nghiệp. Thế nhưng vào chính những ngày đó mẹ của Eunjung lại bệnh nặng trở lại. Cho dù cố gắng thế nào cũng không thể cứu được dì ấy. Sự ra đi đột ngột của dì đã trở thành một cú sốc mãnh liệt với Eunjung. Cậu ấy gần như gục ngã.

Tôi cho dù đã rất cố gắng an ủi thế nhưng Eunjung không thể vực dậy nổi. Trước một Eunjung luôn tươi cười tự tin hiện tại trở nên thờ thẩn mê man tôi vừa thấy đau lòng vừa thấy bất lực. Khi tôi đau khổ Eunjung đã an ủi tôi thế nhưng khi cậu ấy cần sự động viên thì tôi lại không làm gì được.

Lại thêm một thời gian Eunjung không đến trường. Mọi người có quan tâm cũng không thể giúp cậu ấy được gì. Tôi chỉ còn cách vừa đi học vừa chạy qua chăm sóc cho Eunyeon và cả Eunjung nữa. Sau khi mẹ mất Eunjung bị sốt vài ngày mới khỏi.

Mọi thứ cứ dồn dập kéo đến khiến cho Eunjung càng thêm suy sụp. Căn nhà thuê cũng bị thu lại vì không có tiền đóng tiếp, tôi đề nghị Eunjung qua nhà mình ở nhưng cậu ấy không đồng ý. Sau đó Eunjung được một người cậu của mình từ quê lên đón về.

Trong lòng tôi không hề muốn để cậu ấy đi nhưng lại không có cách nào giữ cậu ấy lại. Eunjung còn phải đi học,còn phải chăm lo cho Eunyeon. Tôi cũng chỉ là một đứa học sinh cũng chưa thể làm gì để giúp cậu ấy. Chọn lựa để Eunjung đi theo cậu của cậu ấy là hợp lý nhất. Thế nhưng từ sâu thẳm trong tim tôi đau đớn vô cùng. Thì ra con người luôn để đến khi sắp mất đi mới nhận ra sự quan trọng của người đó trong lòng mình. Eunjung trong lòng tôi đã không chỉ đơn giản là một người bạn.

Hôm qua giúp Eunjung thu dọn đồ đạc tôi đã không kiềm chế được lòng mình mà hỏi cậu ấy một câu.

- Eunjung à. Thực sự phải đi sao,không đi không được sao.

Lúc ấy Eunjung chỉ cười khẽ rồi nói.

- Tôi không còn chọn lựa khác Jiyeon à. Tôi ở lại thì thế nào,ngay cả bản thân cũng lo không nổi thì làm sao chăm sóc cho Eunyeon. Tôi có thể chịu khổ thế nhưng con bé còn quá nhỏ để phải chịu cùng tôi.

Tôi biết Eunjung nói đều đúng,là tôi ích kỷ không muốn đánh mất cậu ấy mà thôi. Có phải chính vì sự ích kỷ này mà tôi không bao giờ có được hạnh phúc không.

- Cậu sẽ nhớ tôi phải không.

Tôi ngập ngừng hỏi Eunjung khi đống hành lý đã thu thập xong hết. Cậu của Eunjung đang đi kêu xe tải tới chở đồ. Eunyeon đứng bên cạnh chúng tôi có chút ũ rũ,con bé nói không muốn xa tôi,con bé nói sẽ rất nhớ tôi. Tất nhiên tôi cũng nhớ con bé nhưng là tôi muốn biết cậu ấy,Eunjung sẽ nhớ tôi chứ.

- Tất nhiên là sẽ nhớ cậu rồi. Cậu là một người đặc biệt. Một người bạn đặc biệt.

Eunjung trả lời có chút gượng gạo. Tôi không giống như có ẩn ý gì đó muốn nói nhưng tôi lại không thể hiểu được.

Khi xe tải tới mọi người cùng sắp đồ lên xe. Tôi lẳng lặng nhìn đống hành lý cứ vơi đi,tôi biết Eunjung đã thực sự phải đi rồi. Sự mạnh mẽ cố gắng trong tôi cũng bị đạp đổ. Tôi khóc,tôi mặc kệ mọi người sẽ nhìn tôi như thế nào. Giờ phút này tôi chỉ biết rằng khóc là cách duy nhất biểu đạt nổi lòng của tôi.

Eunjung có lẽ không thể nghĩ tới chuyện tôi sẽ khóc nên vô cùng bối rối. Cậu ấy luống cuống giúp tôi lau đi nước mắt lại vụng về mà dỗ giành tôi.

- Đừng khóc Jiyeon à. Đừng khóc,cậu xem khóc thành thế này ai thấy lại bị cậu dọa sợ đến ngất đi cũng nên. Công chúa tuyết mạnh mẽ của tôi đâu rồi.

Tôi mặc kệ Eunjung nói luyên thuyên. Cho dù mạnh mẽ lạnh lùng đến đâu tôi cũng chỉ là một cô gái thôi không phải sao. Tại sao tôi lại không được khóc. Còn nhớ hôm Eunjung chia tay lớp Hyomin đã khóc rất nhiều. Tại sao Eunjung khi ấy không nói như vậy.

Cuối cùng Eunjung đành kéo tôi ôm vào lòng. Cái ôm ấm áp càng khiến tôi không thể buông bỏ cậu ấy. Tại sao,tại sao cho tôi cản thụ ấm áp rồi lại bỏ tôi đi. Như thế quá tàn nhẫn, Ham Eunjung quá tàn nhẫn. Tôi ghét cậu.

Khi Eunjung lên xe tôi vẫn khóc. Thế nhưng tôi biết rằng dù mình có khóc hết nước mắt Eunjung cũng sẽ ra đi. Kể từ ngày hôm nay tôi sẽ lại là tôi của những năm tháng cô đơn,lại trở thành công chúa tuyết lạnh lùng như mọi người vẫn mặc định.

Kể từ ngày Eunjung ra đi tôi không hề có một tin tức gì của cậu ấy. Tôi đã luôn tự nhủ với bản thân rằng phải tin tưởng . Eunjung đã hứa với tôi,cậu ấy sẽ không quên tôi. Có lẽ do môi trường sống mới nên cậu ấy rất bận rộn. Thế nhưng thời gian cứ trôi đi trong im lặng. Eunjung cứ như vậy biến mất trong cuộc sống của tôi. Không còn những ồn ào nhưng dư âm thì vĩnh viễn không biến mất.

Thêm Bình Luận