Chương 7
Sau yến tiệc, khách quan đều được mời đến ngự hoa viên thưởng hoa. Nhóm người Lâm Lập Lập cũng không ngoại lệ.
"Khuynh Thánh công chúa, người thích loại hoa nào?" Lâm Lập Lập nổi lên nhã hứng, hướng Đông Ly Thanh hỏi một câu.
"Hoa thủy tiên a~"
"Tại sao?"
"Vì đó là hoa ngươi thích"
Lâm Lập Lập hai má đỏ bừng, quay đầu sang nơi khác, giả vờ thưởng hoa.
"Khuynh Thánh công chúa, La Chính tới rồi" Cơ Đông luôn im lặng làm bóng đèn đột nhiên lên tiếng. Nàng cũng không muốn phá phong cảnh đâu nhưng thế sự bắt buộc a~
"A~ Kệ hắn~~" Đông Ly Thanh dửng dưng, tiếp tục vừa thưởng hoa vừa thưởng người. Tay mơn trớn cánh hoa trắng muốt của thủy tiên.
---------------------
La Chính dẫn theo Huyền Vân bước tới, liền thấy nàng không thèm để tâm đến mình. Giả vờ "Khụ Khụ" vài tiếng kéo sự chú ý
"Có việc gì sao?" Đông Ly Thanh quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đôi mắt tà mị nhìn về hướng mình, trái tim mỏng manh của La Chính loạn một nhịp, cố lấy lại vẻ điềm tĩnh và oai phong của một nam nhân
"Không có gì"
"Không có gì thì gọi ta làm gì. Rảnh rỗi sinh nông nỗi à" Nàng không thích tên nam nhân này. Hắn chọc Lập Lập của nàng ghen...
Lần đầu tiên bị cự tuyệt, La Chính bày tỏ hắn rất bất ngờ. Trước đây chưa có ai cự tuyệt hắn, vậy mà nữ nhân xa lạ này lại thẳng thắn cự tuyệt hắn.
"Chỉ là vừa nãy ngươi có múa vài đường kiếm, ta cảm thấy kiếm pháp ngươi không tệ. Có nhã hứng đấu một trận với ta không"
"Ân" nàng rất muốn từ chối, nhưng lại nghĩ đến chính sự, vô cùng miễn cưỡng chấp nhận.
"Hảo. Cho hỏi quý danh của cô nương" Lần này không bị cự tuyệt, hắn rất vui vẻ.
"Gọi ta là Đông Ly Thanh"
"Ân. Đông cô nương, buổi sáng ngày mai gặp ở chỗ này nhé"
"Ân" nàng không muốn đi! Nàng không muốn đi!! Đông Ly Thanh trong lòng gào hét, ngoài mặt nhẹ nhàng đáp ứng "Ta đi trước"
"Đi thong thả" La Chính vẫy tay với nàng.
Đông Ly Thanh dứt khoát quay đầu, không thèm để ý đến cánh tay đang vẫy của La Chính. Nắm tay Lâm Lập Lập một mạch kéo đi. Nàng không muốn ở lại đây một chút nào.
Nhìn theo bóng lưng của giai nhân, La Chính âm thầm cười mỉm. Ấn tượng với Đông Ly Thanh ngày càng sâu đậm. Nàng xinh đẹp, nàng dịu dàng, nàng quật cường, nàng mạnh mẽ. La Chính không hề biết, ở một góc nào đó của trái tim, đã âm thầm dọn một ngăn cho cái tên Đông Ly Thanh. Hắn cũng không biết, bạch y nam tử bên cạnh hắn đang âm thầm đau khổ...
----------------
"Khuynh Thánh công chúa, dậy thôi. Mặt trời lên tới đỉnh rồi. Người muộn buổi hẹn rồi." Lâm Lập Lập bất lực, lay người Đông Ly Thanh vài cái. Nàng chính xác là một con heo ngủ, gọi cũng không dậy.
"Ưm~" Đông Ly Thanh kẽ ưm một tiếng mị hoặc. Nàng muốn ngủ, nàng không muốn đi đấu kiếm đấu võ với tên đần kia...
Lâm Lập Lập lắc đầu, vỗ nhẹ vào hai má non mềm của Đông Ly Thanh
"Đừng quậy nữa, nhanh dậy thôi."
"Hôn~~" Đông Ly Thanh giọng mềm như nước, nũng nịu chết người.
Lâm Lập Lập đỏ mặt, cúi người hôn xuống vầng trán nhẵn bóng của nàng
"Dậy được rồi chứ?"
Ai ngờ Đông Ly Thanh bất chợt bật người dậy, hai bờ môi dán vào nhau. Một trận ấm nóng truyền đến, Lâm Lập Lập run người tránh né.
"Ôm~~" Đông Ly Thanh không thèm để ý đến khuôn mặt đỏ hơn máu của Lâm Lập Lập, vươn hai tay tiếp tục làm nũng.
Lâm Lập Lập giữ nguyên vẻ mặt thẹn thùng, nhấc bổng Đông Ly Thanh đặt vào thùng gỗ, kì cọ tắm rửa cho nàng.
Aizz... Nàng thật sự bị mỹ sắc dụ hoặc rồi...