Công Chúa Tiền Triều


Chương 6
Yến tiệc tổ chức vào buổi tối, người tới không nhiều, chỉ tầm hơn 60.

Trong đám người phục trang lộng lẫy, nhóm của Lâm Lập Lập giản dị hơn nhiều. Bất quá khí chất xung quanh các nàng không tầm thường, người xung quanh cũng không dám khi dễ.

"Chính là hắn" Cơ Đông chỉ tay vào một thân hắc kim nam tử. "Hắn là La Chính, cửu hoàng tử Lưu Ly quốc. Bên cạnh hắn là Huyền Vân, quan văn nhất phẩm, chính là cái kẻ từ trên trời rơi xuống vào mùa xuân năm nay."

Đông Ly Thanh nhìn theo hướng Cơ Đông chỉ, một thân cao lãnh nam tử đập vào mắt. Hắn cao ngạo, hắn lạnh lùng. Tựa hồ chẳng có ai lọt được vào mắt hắn. Bên cạnh là một bạch y nam tử, khóe miệng treo một nụ cười mỉm, cả người lộ ra khí chất ôn hòa, chọc người ta yêu mến. Bất quá đó là vẻ bề ngoài, Đông Ly Thanh có thể nhìn thấy trong mắt hắn một tia sắc lẹm, con người này... Tuyệt đối không đơn giản.

Đông Ly Thanh lại nhìn kỹ bạch y nam tử một chút, phát hiện vài phần thâm tình khi hắn nhìn đến La Chính.

Mùi gian tình thoang thoảng trên cánh mũi, Đông Ly Thanh thật muốn đập đầu. Mẹ nó bà đây éo muốn làm kỳ đà!!!!

"Khuynh Thánh công chúa, người phải cẩn thận, không được động tâm." Thấy Đông Ly Thanh nhìn chằm chằm La Chính, hồi lâu không có phản ứng, Lâm Lập Lập bất mãn nhắc nhở một câu. Khó chịu quá!!!

"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không động tâm." Người ta động tâm chỉ có ngươi...

"Vậy thì tốt" cảm giác khó chịu rút đi vài phần, nhưng chung quy vẫn còn tồn đọng. Nàng cố gắng kìm nén, nhắc nhở thêm một câu "Nên nhớ, một khi yêu hắn, cũng chính đem bản thân dâng vào miệng cọp. Mãi mãi không thể ngoi lên"

"Ân~" Đông Ly Thanh thoải mái ân một tiếng. Về vấn đề này cơ bản Lâm Lập Lập không cần phải lo. Tuy La Chính giống Lập Lập ở khí chất lạnh lùng. Nhưng vẫn là hai loại khác nhau. Nếu nói La Chính lạnh lùng, cao ngạo, không đặt ai vào mắt thì Lâm Lập lập lại thuộc loại băng thanh ngọc khiết, lạnh mà thanh, thanh mà lạnh, còn đan xen khí chất nhàn nhã không màng thế sự. Nếu đem ra so sánh, cho dù Đông Ly Thanh có gặp La Chính trước, thì người nàng động tâm vẫn là Lâm Lập Lập, không hề thay đổi.

"Được rồi, một lát nữa sẽ là tiết mục biểu diễn góp vui, ngươi cố gắng một chút, để lại ấn tượng cho hắn." Lâm Lập Lập nhẹ nhàng nhắc nhở

"Ân~"

"La Chính không phải nam nhân bình thường, hắn sẽ không dễ dàng động tâm trước nữ sắc. Các vị tiểu thư khuê các ở đây đều chọn gảy đàn, múa hát, họa tranh. Nếu vậy... ngươi hãy lên múa vài đường kiếm. Chính là đường kiếm ta đã dạy ngươi. Không cần quá hoa lệ, cứ làm theo những gì đã học. Còn nữa, trong lúc múa kiếm tuyệt đối đừng nhìn đến ai. Nếu muốn nhìn thì cứ nhìn ta là được rồi." Lâm Lập Lập tựa như hóa thân một mẫu thân già, cằn nhằn rồi tiếp tục cằn nhằn, xong lại cos quân sư, bày cách thực hiện mỹ nhân kế cho Đông Ly Thanh một cách tỉ mỉ.

"Ân~" nàng cũng chẳng muốn nhìn ai khác ngoài Lập Lập...

--------------------

Suốt yến tiệc, chỉ có gảy đàn và múa hát, La Chính xem đến nhàm chán, tựa đầu vào ghế vàng, cơ hồ muốn ngủ.

Một tiếng "Ồ" vang vọng, La Chính giật mình, nương theo tiếng ồn nhìn đến vị nữ tử một thân lam y đơn bạc, đưng ngay giữa trung tâm buổi yến tiệc, cũng là nơi biểu diễn góp vui.

Nàng đứng đó, nhan sắc diễm lệ, yêu mị, quyến rũ mà vẫn mang mùi vị cấm dục. La Chính nhìn đến si mê.

Đông Ly Thanh khẽ động, đem những gì Lâm Lập Lập đã dạy, múa thành một đường.

Kiếm pháp không hoa lệ, nhưng lại mang một vẻ đẹp quật cường. Nàng uyển chuyển múa, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ. Mái tóc dài tùy ý buộc gọn, theo bước chân nàng mà khẽ khàng đung đưa. Đôi mắt tà mị chỉ đăm đăm nhìn về một hướng, hoàn toàn không đặt ai vào mắt.

La Chính có chút không cam lòng. Hắn đường đường là cửu hoàng tử người người mê đắm, người người đổ rạp, cớ sao một nữ tử xa lạ lại không thèm đoái hoài. Ngạo khí ngút trời không cho phép hắn chấp nhận điều này. Tâm dâng lên hứng thú, và cảm giác muốn chinh phục nàng...

Múa xong đường kiếm cuối cùng, Đông Ly Thang liền tra kiếm vào vỏ, vác bảo kiếm đi về phía Lâm Lập Lập, khóe miệng giương lên một nụ cười mỉm.

La Chính luôn dõi theo nàng, thấy nàng cười với người khác, cảm giác không cam lại dâng lên, hắn gọi một tiếng

"Huyền Vân, nàng là ai?"

Huyền Vân nhìn theo tầm mắt của La Chính, mi dài rũ xuống, vô cùng đau đớn trả lời

"Đông Ly Thanh, nữ tử hồng trần"

"Nữ tử hồng trần? Tại sao lại vào được cung điện??"

"Nàng đi cùng Lâm, người đứng đầu tổ chức sát thủ, rất có tiếng"

"Vậy sao..." La Chính nhếch môi, hứng thú tràn đầy.

Bên này La Chính hứng thú, bên kia Lâm Lập Lập lại khó chịu. Nàng cảm nhận được tầm mắt của La Chính, hắn nhìn Đông Ly Thanh tựa như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Nàng rất không vui!

Nhưng thấy Đông Ly Thanh chỉ hướng mắt về phía nàng, Lâm Lập Lập lại thấy vui. Bỏ đi, sau vụ này, mọi chuyện sẽ kết thúc. Đông Ly Thanh sẽ trở lại làm Đông Ly Thanh của nàng...

Thêm Bình Luận