Chương 4
Mệt mỏi thả mình xuống chiếc giường gỗ, Đông Ly Thanh toàn thân rã rời. Mắt khép rồi lại mở, lặp lại một vòng tuần hoàn không hồi kết. Nàng vì cái gì mà không ngủ được. Vì ngày mai là tròn mười một năm La Gia tại vị...? Hay là vì quá khứ của Lâm Lập Lập...?? Đông Ly Thanh không biết, cũng không có cách nào để biết. Cảm xúc trong lòng vo làm một cục, rối như tơ vò.
Đông Ly Thanh lăn một vòng trên giường, sau đó dứt khoát ôm gối đi về phòng bên cạnh.
"Sao vậy công chúa?" Lâm Lập Lập ôn nhu hỏi.
Dưới ngọn nến mập mờ, khuôn mặt lạnh băng của Lâm Lập Lập mơ hồ tỏa ra hơi ấm, ôn nhu chết người. Đông Ly Thanh nhìn đến có chút ngây ngẩn, bùm một cái hai má đỏ bừng.
"Sao má người lại đỏ như vậy? Lạnh sao??" Lâm Lập Lập nhíu mày, chỉ mới vào thu, khí trời căn bản cũng chưa lạnh lắm. Tại sao lại đỏ đến mức này...?
"Có lẽ vậy..." Đông Ly Thanh trả lời qua loa, đem hai má đỏ bừng chạy về phía giường của Lâm Lập Lập, vô cùng tự nhiên nằm lên...
Lâm Lập Lập nhìn nàng, cũng không phản đối, rũ mi tiếp tục đọc sách.
-----------------
Qua một đoạn thời gian, nàng mới buông sách trên tay, dùng thanh âm lạnh lẽo nói với Đông Ly Thanh
"Công chúa, người không ngủ được sao?" (Ngươi quan tâm người khác cũng không cần phải lạnh đến mức đó chứ *khinh bỉ*)
"A... Ân" Đông Ly Thanh giật mình, Lâm Lập Lập vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, nàng có chút không thích ứng kịp.
"Ngươi vẫn cảm thấy khó chịu sao?" Tiếp tục lạnh. Dường như chất giọng lạnh băng đã sớm trở thành đặc trưng của nàng.
"Một nửa" Đông Ly Thanh nói không sai, một nửa nàng cảm thấy khó chịu. Nửa còn lại... Có thể gọi là 'ngứa tim' đi...
Lâm Lập Lập đứng lên, đi về phía giường, chầm chậm chui vào ổ chăn của Đông Ly Thanh, nhàn nhạt nói
"Ta ngủ với ngươi"
Má được dịp đỏ thêm một tầng nữa, hoàn toàn có thể đem ra luộc khoai. Đông Ly Thanh nhích vô một chút, hai tay siết chặt chiếc chăn dày. Không phải nàng cùng Lâm Lập Lập chưa từng ngủ qua, bất quá hiện tại cảm giác phi thường khác. Không giống một chút nào!!!
-------------------------
Trăng đã lên cao tận đỉnh núi, Đông Ly Thanh vẫn giương đôi mắt xinh đẹp động lòng người của nàng dán lên trần nhà. Chốc chốc lại quay qua nhìn người bên cạnh một chút, chốc chốc lại đỏ mặt một chút. Tóm gọn lại một câu là ngủ không được...(Máu mê gái nó khổ thế đấy)
Lâm Lập Lập bỗng nhiên chuyển đổi thân mình, đem một tay vắt ngang bụng Đông Ly Thanh, mở bừng đôi mắt trong suốt nhìn nàng
"Vẫn không ngủ được sao?"
"Ân..." Ngươi có thể đừng xuất quỷ nhập thần như vậy được không, ta hoang mang... Đông Ly Thanh vô cùng oán hận nghĩ như vậy, dọa chết nàng.
Lâm Lập Lập vươn mình, đặt một nụ hôn nhẹ lên má nàng, nhẹ giọng an ủi
"Ngủ đi. Phụ hoàng mẫu hậu ngươi không còn, nhưng ngươi vẫn còn có ta. Ta sẽ không rời bỏ ngươi."
Đông Ly Thanh đơ, đơ toàn tập. Nàng không nghĩ, chỉ trong một ngày, Lâm Lập Lập lại hai lần đem cảm giác xúc động mà nàng chưa từng lộ ra trong 10 năm nay triệt để lột trần. Mỉm cười chua xót, ngoài Lâm Lập Lập ra, chắc cũng chẳng có ai muốn ôn nhu với nàng.
"Ân" tiếp tục ân một tiếng, Đông Ly Thanh trở mình, mặt đối mặt với Lâm Lập Lập, nở một nụ cười trấn an, song khép mi mắt lại, chìm vào giấc mộng.