Chương 15
Đúng như Lâm Lập Lập nói, xế chiều nàng đã quay về núi.
Một mảnh sân trống trải yên tĩnh đạp vào mắt, Lâm Lập Lập lắc đầu, thầm nghĩ vợ nhỏ lại trốn đi chơi nữa rồi...
Nàng thong thả bước vào phòng, lấy sách ra đọc, gϊếŧ thời gian, chờ vợ về...
Đọc, đọc nữa, đọc mãi, đọc tới tận tối muộn đêm khuya, bóng dáng Đông Ly Thanh vẫn chẳng thấy đâu.
Lâm Lập Lập nhíu nhíu mi mắt, cảm thấy có chút kì quái. Bình thường Đông Ly Thanh có ham chơi, cũng tới chập tối đã về rồi, sao hôm nay lại đi lâu như vậy...?
Lâm Lập Lập thầm cảm thấy không ổn, bước nhanh về phía cửa phòng, định đi tìm Đông Ly Thanh.
Vừa ra tới cửa, đập vào mắt là một bóng dáng quen thuộc, đang loạng choạng bước tới.
Lâm Lập Lập thả lỏng tinh thần, lên tiếng gọi
"Ly Thanh"
"Lập Lập đấy à...?" Đông Ly Thanh chốc chốc gục xuống, chốc chốc lại ngẩn lên. Tựa hồ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào
Nhận thấy nàng không ổn, Lâm Lập Lập tiến lên đỡ lấy
Một hương rượu nồng sộc thẳng vào mũi, Lâm Lập Lập nhíu mày, hỏi
"Ly Thanh, ngươi uống rượu?"
Đông Ly Thanh không đáp, cả người mềm nhũn tựa vào Lâm Lập Lập, hai tay vòng qua cổ nàng
Nhận thấy Đông Ly Thanh không ổn, Lâm Lập Lập dìu nàng về giường.
"Ly Thanh, tỉnh! tỉnh!" Lâm Lập Lập đặt nàng xuống, vươn tay vỗ vài cái vào má.
Bất chợt... Đông Ly Thanh đột nhiên mở bừng hai mắt, kéo Lâm Lập Lập xuống, đè lên nàng...
"Lập Lập"
"Ân...?"
Đông Ly Thanh cúi đầu hôn lên bờ môi mỏng, hai tay không yên phận lần mò, đem y phục của Lâm Lập Lập thoát xuống
Lâm Lập Lập đáy mắt lạnh băng
"Ly Thanh, ngươi muốn làm gì?"
"Ngủ cùng ngươi" nói xong còn vụng về hôn xuống xương quai xanh quyến rũ, dùng lưỡi gẩy gẩy
"Ly Thanh, ngươi sao vậy?" Lâm Lập Lập dùng hết sức giữ lấy du͙© vọиɠ đang tuôn trào, bình tĩnh đẩy vai Đông Ly Thanh ra, hỏi "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Lập Lập, ngươi thực tàn nhẫn" Đông Ly Thanh hai tay xoa nắn bầu ngực, mở miệng oán trách
"Cái gì tàn nhẫn...?" Lâm Lập Lập ngây ngốc. Nàng nhớ nàng chưa bao giờ gϊếŧ người cướp của cưỡиɠ ɧϊếp dân lành cơ mà, cũng đâu có phụ bạc vợ nhỏ, sao lại gọi nàng tàn nhẫn
"Ta mặc kệ, đêm nay, ta nhất định phải ngủ cùng ngươi"
Một tay Đông Ly Thanh lần mò về mơi tư mật, Lâm Lập Lập mắt lóe lên một tia nguy hiểm, du͙© vọиɠ dâng trào, miệng lưỡi khô khốc, xoay người đem Đông Ly Thanh đặt dưới thân
"Ly Thanh, là do ngươi câu dẫn ta..."
(Khụ khụ, chuyện là ta đọc rất nhiều H văn, cơ mà vẫn không biết viết H. Cho nên cái đoạn H này... cắt nhá...?)