Công Chúa Tiền Triều


Chương 12
Mấy ngày sau, vạn sự thực bình thường. Đông Ly Thanh cùng Lâm Lập Lập đều nhất ý không nhắc tới nụ hôn đêm hôm ấy.

La Chính vẫn cứ theo đuổi Đông Ly Thanh, thậm chí còn có xu hướng cực đại. Vừa bám đuôi, vừa tặng hoa hồng, hoa cỏ, lại tặng thêm mấy cái vòng vèo trang sức, đã phiền lại càng phiền hơn.

Về phía Đông Lập... Đoạn thời gian này, nàng đều lấy cớ đi tìm Cơ Đông, tận lực không xuất hiện trước mặt hai người. Nói theo suy nghĩ của Đông Lập thì chính là "Ta cản trở bọn họ lâu như vậy, tốt nhất vẫn nên bù đắp"

Ừm... vậy đấy...

----------------------------

Mùa hạ qua đi trong bầu không khí ngượng nghịu của Đông Lập và cuồng nhiệt của La Chính.

Lưu Ly quốc lại tiếp tục nghênh đón một luồng gió lạnh từ đại dương. Khí hậu giảm đáng kể. Lá cây hoa cỏ cũng trở nên héo úa. Toàn bộ ngọn núi nơi các nàng ở bao phủ một màu vàng xơ xác. Nhìn qua có chút hiu quạnh...

Yến tiệc năm nay tổ chức có phần đơn giản. Chỉ mời hoàng thân quốc thích, nhóm người Lâm Lập Lập đương nhiên không đến tham dự. Hôm đó, Đông Ly Thanh cũng được yên tĩnh hơn rất nhiều.

Kế hoạch mỹ nhân đã hoàn thành hơn phân nửa. Hiện tại chỉ cần đồng ý, vào cung, gặp hoàng đế rồi ép ngôi là xong. Bất quá... hiện tại không thể thực hiện được.

Thế lực của La Gia nói lớn không lớn, mà nói nhỏ... cũng chẳng nhỏ. Bất quá hắn lại quá kín kẽ, việc ác làm rất nhiều, nhưng chứng cứ lưu lại lại rất ít. Các nàng cài gián điệp vào lâu như vậy, cũng chỉ tóm được một nửa. Muốn nắm chắc phần thắng... vẫn phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa...

Về phần các quan sai, võ tướng,... nàng không quá để tâm. Trong tay nàng có đầy đủ bằng chứng để làm bọn chúng thân bại danh liệt.

Điều nàng lo sợ nhất bây giờ..., có lẽ là Huyền Vân, bạch y nam tử bên cạnh La Chính. Hắn nhìn bề ngoài chính là dạng thư sinh khôn khéo. Quanh năm an phận làm một cái quan văn nhất phẩm, muốn đạp hắn xuống... e rằng không dễ...

Tạm gạt tất cả suy nghĩ ra khỏi đầu, Đông Ly Thanh hướng phòng bếp mà tiến. Nàng đói~~

----------------------------

Thấp thoáng bạch y nữ tử đang loay hoay trong bếp, Đông Ly Thanh phút chốc cảm thấy ấm lòng.

Vợ nàng thực giỏi~~ (ngươi xác định??)

Vừa lúc, Lâm Lập Lập quay đầu, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng. Một dáng vẻ mà người làm bếp cổ đại không dễ dàng mà giữ được...

"Ly Thanh à...? Đói sao??"

"Ân~" Đông Ly Thanh thoải mái gật đầu. Khóe miệng không kiềm được nhếch lên...

"Sắp xong rồi, đợi một chút" Lâm Lập Lập nhẹ giọng nói, xong, tập trung vào nồi canh trước mặt.

Không mất quá nhiều thời gian, một bàn ăn thịnh soạn đã bày ra. Đông Ly Thanh khóe miệng mơ hồ còn chảy ra một dòng chỉ bạc, hai mắt sáng bừng, vừa nhai nhóp nhép, vừa nịnh nọt

"Lập Lập, ngươi thực tốt"

Lâm Lập Lập vươn tay vuốt lấy mái tóc đen dài mềm mượt, cưng chiều nở một nụ cười.

Lá vàng rơi qua khung cửa, sượt xuống bả vai hai người, lãng mạng đến mức làm cho người ta phải mù mắt.

Thêm Bình Luận