Công Chúa Nếm Trái Cấm

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: A Tử + Khôi Nguyên + Du Du Hạ gia có một đôi tỷ muội song sinh tên là Hạ Tiểu Tiệp cùng Hạ Tiểu Dư. Các nàng tuy là song sinh nhưng bộ dáng lại không giống nhau, một người lớn lên giống mẹ, một  …
Xem Thêm

Đây là một khu nhà cũ, quảng cáo phòng cho thuê sát bên vách tường, các phòng san sát đến gần như dính làm cho người ta không thấy rõ lắm. Cửa sắt bị gỉ, có cái chìa khóa cắm vào, dùng lực đẩy rất mạnh thì hai cánh cửa kia mới mở được. Đi vào cửa, lại đi qua một cái ngách nhỏ, tiếp theo đi cầu thang, lên tầng hai. Nguồn sáng duy nhất là từ tầng hai, cách cầu thang một khoảng.

“Thật xin lỗi, đèn cầu thang hỏng rồi, chủ nhà vẫn chưa đến sửa. Cô hãy nhắm mắt lại rồi mở ra. Như vậy sẽ không cảm thấy sợ nữa.” Anh nhìn cô nói.

Hạ Tiểu Tiệp đột nhiên hối hận vì thấy mình hơi lỗ mãng. Cô thấy mình ngu xuẩn vì nhất thời không làm chủ được cảm xúc nên mới đi đến bước như thế này. Đi cùng một người đàn ông, lại còn đi với anh vào một gian nhà cũ nát, rốt cuộc thần kinh của cô có vấn đề gì? Nếu anh lòng dạ bất chính, nổi lên thú tính với cô hoặc hϊếp trước gϊếŧ sau, nếu cô có mệnh hệ gì, ba mẹ và Tiểu Dư phải làm sao?

Nếu anh thật sự có ý đồ xấu, lúc nãy ở công viên vắng người, rậm rạp, anh không tận dụng cơ hội xâm phạm cô, căn bản không cần phải đưa cô đi qua mấy con đường, qua mấy cửa hàng có máy chụp ảnh tiện lợi, qua bưu cục, rồi mới đến đây để hành hung cô. Trừ phi đầu anh có vấn đề.

Khi đến nơi này, cô mới thấy sợ, mới nghĩ đến chạy trốn. Bây giờ đã quá muộn chưa? Quên đi, đã đến thì đành phải vào vậy. Cô hiếm khi không khống chế được… Không đúng, chính xác là từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô không khống chế được bản thân. Mà anh, cô không biết tên, đã nhìn thấy bộ dạng cô tức giận. Nên biết, bề ngoài cô nhu nhược, dễ chọc nhưng thực tế thì ngược lại. Nếu anh có can đảm dám làm gì cô, có chết cô cũng sẽ kéo anh làm đệm lưng.

“Thật xin lỗi, ở đây thực sự rất tối, nếu cô sợ có thể cầm tay của tôi.” Thấy cô không nhúc nhích, La Khiêm do dự mở miệng.

“Không cần.” Cô quả quyết cự tuyệt, sau đó nắm lấy tay vịn cầu thang đi lên trên.

Lên đến tầng hai, phía cuối hành lang có một cái cửa số, ánh sáng len vào bỗng chốc sáng lên rất nhiều. Cô phải đi tổng cộng qua năm cánh cửa, có năm căn phòng, anh đi đến một phòng nằm ở phía cuối, lấy chìa khoá mở cửa ra, sau đó đi vào bên trong. Hạ Tiểu Tiệp chần chừ một lúc rồi mới đi theo vào.

Trong phòng bài trí rất đơn giản. Ngoại trừ chiếc giường, một cái tủ quần áo và giá áo, cùng với một chiếc ghế dựa ở ngoài, hầu như cũng không có gì.

“Phiền cô chờ một chút.”

Anh không quay đầu lại mà nói với cô, tiếp theo cầm một vài thứ, đi đến WC để rửa ảnh đã chụp. Cô ngồi một chỗ ở phía ngoài chời đợi.

Hạ Tiểu Tiệp há hốc mồm, bời vì lần đầu tiên có người coi cô như không tồn tại. Lúc trước vì giúp đỡ bà cụ. Bây giờ thì… Chẳng lẽ vì cô đứng ở công viên khóc, hay là bản tính làm ra vẻ đoan trang, hiền dịu bị lộ ra khiến cho người khác chán ghét, không ai thích. Nếu không, thái độ của anh đối với cô là thế nào vậy? Dù tốt xấu gì cũng phải mời cô ngồi hay mang nước đến cho cô uống. Đây là loại lễ phép cơ bản nhất mà anh lại không biết ư? Liếʍ liếʍ cánh môi, cô đúng là đang khát.

Ảnh đều chụp rất sinh động.

Mỗi một bức ảnh chụp đều có một câu chuyện xưa. Mỗi một bức ảnh chụp đều có thể làm xúc động lòng người.

Giống như bức ảnh này, đứa trẻ vì kem rơi xuống đất mà gào khóc, thoạt nhìn thật đáng thương; hình ảnh tịch dương rủ xuống, chuyên chú cho người khác cảm giác thời gian không chuyển động; đi lại rộn ràng trong đám người qua đường, hờ hững làm cho trái tim người khác lạnh ngắt; bộ dạng đầy áp lực khi chở đồ khiến người ta hít thở không thông; còn có hé ra khuôn mặt đứa trẻ trưởng thành sớm, vẻ mặt mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng kia…

Cô không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cô chưa bao giờ xem ảnh chụp mà lại xúc động như vậy. Đây rõ ràng chỉ là ảnh chụp thôi mà, tại sao lại khiến cô có cảm giác như chính mình từng trải qua cảnh này, cảm động lây?

Cô không hiểu về chụp ảnh. Cũng không biết trên bức tường kia bức nào chụp tốt, bức nào chụp tệ. Nhưng quả thực, những bức ảnh đó khiến con người xúc động, cảm nhận được trong tâm hồn. Cực kỳ cực kỳ khắc sâu, khắc sâu như vậy lại làm cô có cảm giác sợ hãi…

“Này.”

Tuy rằng không phải là gọi tên của mình, nhưng người bình thường đang đi, nghe thấy phía sau có một tiếng “Này”, phần lớn đều theo phản xạ tự nhiên mà quay đầu nhìn lại xem có phải gọi mình không. La Khiêm cũng không ngoại lệ. Anh quay đầu lại nhìn, đảo mắt một lượt phía sau xem có ai vẫy tay hoặc chạy về phía anh không. Kết quả là không có. Xem ra tiếng gọi kia không phải là gọi anh. Anh quay lại, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng đúng lúc đó, tiếng nói kia lại vang lên sau vài giây.

“Này!”

Anh chần chừ, dừng bước lại. Không tự chủ được lại quay đầu về phía phát ra tiếng gọi. Lúc này thấy có một cô gái mặc váy đi về phía anh. Anh nhìn cô gái kia, cô gái kia cũng nhìn lại. Anh đột nhiên trợn to hai mắt, nhớ tới gương mặt trắng không tì vết, mi mục như vẽ. Cô gái đó trong ngoài không đồng nhất, vừa đúng là mỹ nữ điển hình. Cô gái đó hung hãn đòi anh tấm ảnh chụp, kết quả là khi đem phim ra để đưa cho cô thì cô lại biến mất không rõ tung tích.

Hạ Tiểu Tiệp đi đến trước mặt anh.

“Cô…” Anh chỉ tay vào cô, đột nhiên cảm thấy như vậy là bất lịch sự, vội buông tay xuống. “Tại sao hôm đó lại đột nhiên không thấy cô? Không phải cô muốn lấy cuộn phim à? Tôi đã chuẩn bị để đưa cho cô, nhưng lại để ở nhà, không mang theo bên người.” Anh nhìn cô nói.

“Tôi có thể về lấy với anh.” Hạ Tiểu Tiệp trả lời. Dù sao cũng đã đến một lần, lần thứ hai cũng vậy thôi.

Trên thực tế, cô cũng không phải tới tìm anh để so đo về tấm ảnh, chỉ là vô tình nhìn thấy ở trên đường, bất tri bất giác liền gọi anh lại. Khi hoàn hồn thì đã ở trước mặt anh. Bản thân rất ngạc nhiên, há hốc mồm, nhưng may là anh chủ động nhắc tới chuyện cuộn phim khiến cô có bậc thang mà leo xuống, nói cách khác là hơi xấu hổ.

Ngày đó, cô cũng không biết vì sao lại đột nhiên rời đi. Có lẽ bởi vì thấy anh có sở thích chụp ảnh, đột nhiên thấy việc mình mượn chuyện để trút giận rất đáng xấu hổ nên vội vàng rời đi. Tóm lại, cô cũng không biết rốt cuộc là mình bị làm sao, ngày đó, cô cảm thấy mình rất kỳ lạ.

“Bây giờ không được.” La Khiêm lắc đầu nói.

“Vì sao?” Cô hỏi lại.

“Tôi phải đi làm.”

“Vào lúc bốn giờ?” Cô không nhịn được, nghi ngờ hỏi.

“Tôi làm ở lớp chồi, từ bốn giờ đến 12 giờ.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh khiến Hạ Tiểu Tiệp không thể lại nghi ngờ anh.

“Được. Chiều mai, ba giờ, tôi đến tìm anh để lấy. Có thể chứ?”

“Ba giờ không được.”

“Anh bốn giờ mới đi làm, sao ba giờ không được?” Giọng nói của cô cao lên. Nghi ngờ không biết có phải là anh ta cố ý dọa cô.

“Tôi có một việc khác vào giữa trưa. Hôm nay được nghỉ lễ cho nên bây giờ mới có thể xuất hiện ở đây.” Anh nhìn cô giải thích.

Hạ Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn anh, không thể tin được anh nhìn thế nhưng lại kiêm hai việc liền.

“Anh thật sự thiếu tiền?” Cô không tự chủ được, thốt lên hỏi.

Không thể nào nghĩ được cô trực tiếp hỏi một vấn đề như vậy, La Khiêm ngây người ngẩn ngơ, mỉm cười nhưng không trả lời.

“Cô thực sự vội à? Nếu vậy thì có thể cho tôi địa chỉ nhà cô, tôi sẽ gửi phim chô cô.” Anh nói.

“Anh thường dùng cách này để xin địa chỉ của con gái à?” Cô nghi hoặc liếc mắt một cái, đánh giá anh.

La Khiêm lại ngẩn ngơ, không nhịn được lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

“Nếu không có cách nào mà cũng không cho tôi địa chỉ, vậy thứ ba có thể chứ? Tôi được nghỉ thứ ba.” Anh sửa lại, hy vọng không khiến cô cảm thấy mình có rắp tâm khác trong lời nói.

“Được. Mấy giờ?” Cô xem xét, gật đầu hỏi.

Thêm Bình Luận