Phiên ngoại 4: (Thẩm Sách)

Mấy ngày hôm nay, ta có cảm giác lục công chúa đang có âm mưu gì đó.

Nhưng mà ta lại đoán không ra tới.

Sáng sớm ngày nào nàng cũng đem ta đánh thức, nói là ta phải thật tốt rèn luyện để thân thể được cường tráng, nhưng chính mình lại làm một cái giường bằng tre nhỏ ở sau viện mà ngủ ngon lành.

Ta bị nàng làm cho không hiểu ra sao, nếu nói là cố ý khó xử ta, nhưng nàng thật sự lại cho ta tìm cái sư phó tốt, phương pháp huấn luyện lại hợp lý; nếu nói là vì ta suy xét, nhưng nhìn nàng có vẻ không để ý lắm bộ dáng, ta cảm thấy như chính mình tự mình đa tình.

Không chỉ riêng ta, sinh hoạt ngày thường của nàng cũng thay đổi.

Không biết nàng lấy cái roi da này từ nơi nào làm ra, mỗi ngày đều buộc nó ở trên cây, nhưng chính mình lại bò không lên được, đành phải lung tung ném mấy lần sau liền ném cho ta, kêu ta học cách mượn lực roi da để leo cây.

Chính là nàng không biết ta có khinh công!

Ai,

Không chỉ có như thế, nàng còn mang cái tiểu bao bố bên người, bên trong nếu không phải thuốc thì là bảo mệnh hoàn, còn có một bọc nhỏ mê hồn dược cùng ma phí tán, nếu không phải ta ngăn cản lại, nàng còn muốn đem một ít độc dược.

Mỗi ngày đều lẩm bẩm lầm bầm cái gì đó...

“Không có kẻ địch nào mà đánh không thắng, chỉ có chính bản thân mình không chịu nỗ lực.”

“Hôm nay chuẩn bị nhiều loại dược như vậy, ngày mai nhảy vực càng thêm an toàn.”

……

Ta nghi ngờ nàng muốn tự sát, nên dặn dò Huyền Thanh để ý nàng nhiều hơn. Nhưng ngày nào nàng cũng dính ở bên cạnh ta, đành phải tự mình coi chừng nàng.

Thật là cái phiền toái tiểu gia hỏa.

Huyền Thanh nói nhiều ngày qua, kinh thành bên kia xảy ra chút sự tình, nhị ca ta tựa hồ đang trù tính muốn bức vua thoái vị, phụ hoàng kêu ta không cần rút dây động rừng, trước tiên để cho bọn họ cùng các thế lực khác đấu một trận, có cái gọi là:

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Ta muốn viết thư cho bọn họ, lại bị Huyền Thanh khuyên ngăn, hiện giờ kế hoạch đang trong giai đoạn đầu, nên không thể hành động thiếu suy nghĩ chọc người nghi kỵ, cho nên ta đành phải từ bỏ.

Thỉnh thoảng ta lại thấy《Nữ giới》 ,《Nữ đức》ở trên tay của lục công chúa.

Nhưng ta cảm thấy nàng không cần quá mức ưu tú, so với những tiểu thư thế gia rập khuôn kia, nàng như vậy càng có vài phần hoạt bát, sức sống hơn.