CINDER ĐÓNG SẦM CỦA LẠI, HẦM HẦM LAO VÀO TRONG phòng khách. Bà Adri đang ngồi bên cạnh lò sưởi quắc mắt nhìn cô, như thể đã chờ cô nãy giờ.
Cinder nắm chặt hai tay. "Sao bà dám gọi người tới bắt tôi như một bắt một tên tội phạm tầm thường như vậy? Sao bà không nghĩ là có thể tôi đang bận một việc gì đó?"
"Ý cô là sao tôi dám đối xử với cô như đối xử với một đứa cyborg tầm thường đúng không?" - Bà ta khoanh hai tay lại trước ngực - "Bởi vì cô chính là một đứa cyborg tầm thường, thuộc quyền quản lý của tôi. Trách nhiệm của tôi là đảm bảo không để cho cô trở thành mối đe dọa cho toàn xã hội, và càng lúc cô càng lạm dụng các đặc quyền mà tôi đã tốt bụng dành cho cô suốt những năm qua."
"Đặc quyền gì?"
"Tôi đã luôn cho cô sự tự do, làm mọi thứ cô thích, đi bất cứ đâu cô muốn. Nhưng giờ tôi đã phát hiện ra cô không hề biết tôn trọng những giới hạn và trách nhiệm đi kèm với nó."
Cinder nhíu mày lùi lại. Lúc nãy trên tàu lượn về đây, cô đã tập đi tập lại bài diễn thuyết của mình với bà Adri. Nhưng điều cô không ngờ là bà ta cũng đang chuẩn bị sẵn một bài chờ cô ở nhà." Có phải là vì tôi đã không trả lời tin nhắn của bà không?"
Thay vì trả lời câu hỏi của cô, bà Adi nghiêm mặt hỏi. "Cô đã làm gì ở cung điện ngày hôm nay hả Cinder?"
Tim cô như muốn bắn ra khỏi l*иg ngực. "Ở cung điện?"
Cặp lông mày thanh tú của bà Adri nhướn lên.
"Bà đã theo dõi con chíp của tôi."
"Cô đã buộc tôi phải làm thế."
"Tôi đâu có làm gì sai."
"Cô vẫn chưa trả trả lời câu hỏi của tôi."
Màn hình trên võng mạc cô cảnh báo nồng độ adrenaline trong người cô đang tăng quá cao, cô cần phải bình tĩnh lại. Cinder hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. "Tôi đi cùng mọi người tới đó để biểu tình, được chưa? Đấy đâu phải là cái tội?"
"Tôi cứ đinh ninh cô đang ở dưới hầm làm việc, vậy mà cô dám tự tiện lẻn ra khỏi nhà khi chưa được phép, thậm chí không nói với tôi một tiếng. Để làm mấy việc vô bổ như thế, trong khi Peony đang ... " - Bà Adi rít lên - "Hôm nay cô đã thuê tàu lượn ra khỏi thành phố, tới một quận ở tận ngoài ngoại ô. Rõ ràng là cô đang muốn bỏ trốn."
"Bỏ trốn? Không phải. Tôi ... đó là nơi ... " - Cô ngập ngừng phân bua - "Ở đó có một tiệm chuyên bán đồ cũ. Tôi định đi mua ít phụ tùng thay thế."
"Vậy sao? Thế cô lấy đâu ra tiền để thuê tàu lượn?"
Cinder cắn môi nhìn xuống sàn.
Cô nghe thấy tiếng sột soạt ngoài hành lang. Cô lén liếc ra cửa và thấy Pearl đang thập thò nhìn ra từ phòng ngủ.
"Thật không thể chấp nhận được." - Bà Adi thốt lên - "Sau tất cả những gì tôi đã làm cho cô, hy sinh cho cô, vậy mà cô dám ăn cắp của tôi."
Cinder khó chịu "Tôi không ăn cắp của bà."
"Còn không à?" - Bà Adri nghiến răng kèn kẹt - "Một vài đồng univ để đi tàu lượn tôi có thể bỏ qua, nhưng nói cho tôi biết cô lấy đâu ra 600 univ để trả cho cái ... " - Bà ta khinh bỉ nhìn xuống chân Cinder - " ... chân mới của cô? Tiền đó không phải để trả tiền thuê nhà, mua thức ăn và cho các chi tiêu khác trong nhà thì là tiền gì?"
Cinder lặng thinh.
"Tôi đã cho quét bộ nhớ của Iko. 600 univ chỉ trong một tuần, chưa kể còn dám lấy sợi dây chuyền ngọc trai mà ông Garan đã tặng cho tôi ra để chơi. Rốt cuộc cô còn đang giấu tôi những gì hả Cinder?"
Cinder ép chặt hai tay vào đùi để kiềm chế cơn giận dữ đang trào dâng trong lòng. Nhưng mặt khác cô cũng thấy mừng vì đã không kể cho Iko nghe chuyện cô là người Mặt Trăng. "Tôi không ... "
" Tôi không muốn nghe thêm một lời nào nữa của cô. Nếu không phải vì mải mê rong chơi ở ngoài đường suốt cả ngày hôm nay, có lẽ cô đã biết ... " - Bà ta mím chặt môi - "tôi đang có một đám tang cần phải chi trả. Với 600 univ đó tôi sẽ có thể lo cho con gái tôi một tang lễ tươm tất. Và tôi dự định sẽ lấy lại số tiền đó. Chúng ta sẽ bán bớt đồ đạc cá nhân của mình đi để có tiền chuẩn bị cho tang lễ, và cô cũng phải đóng góp một phần."
Cinder nắm chặt lấy tay nắm cửa. Cô rất muốn nói với bà Adi rằng dù bà ấy có làm gì đi chăng nữa cũng không thể mang Peony trở lại, nhưng cô không còn sức lực để làm điều đó. Cô nhắm mắt lại, mệt mỏi gục đầu vào thành cửa.
"Đừng có đứng ở đó và làm ra vẻ như cô hiểu tâm trạng hiện giờ của tôi. Cô không phải là một phần của gia đình này. Cô thậm chí không phải là con người."
"Tôi là con người." Cinder lặng lẽ nói. Cơn giận dữ khi này đã làm cô kiệt sức, cô chỉ muốn bà Adri đừng nói nữa, để yên cho cô về phòng và nằm nghĩ về Peony. Về lọ thuốc giải. Về cuộc bỏ trốn của cô và Iko.
"Không, Cinder. Con người biết khóc."
"Bà ... " Cô lặng người, không thốt nên lời.
"Khóc đi. Hãy thử nhỏ một giọt nước mắt cho em gái của cô xem nào. Dù sao tôi cũng đã khóc cạn nước mắt tối hôm nay rồi, giờ đến lượt cô chia sẻ cùng cả nhà ... "
"Như thế thật không công bằng."
"Không công bằng?" - Bà Adri gầm lên - "Để tôi nói cho cô nghe thế nào là không công bằng. Cô vẫn sống còn con bé thì không. Đó mới là không công bằng! Đáng ra cô nên chết ngay từ vụ tai nạn đó. Đáng ra họ nên để mặc cho cô chết và để cho gia đình tôi yên!"
Cinder dậm mạnh chân xuống sàn. "Đừng đổ lỗi cho tôi! Tôi không hề yêu cầu được sống. Tôi không hề yêu cầu được nhận nuôi. Tôi không hề yêu cầu được biến thành cyborg. Tất cả những chuyện đó không phải lỗi của tôi! Kể cả chuyện của Peony hay ông Garan. Tôi không phải là người gây ra bệnh dịch này, tôi không ... "
Đột nhiên cô sực nhớ tới lời của bác sỹ Erland. Chính người Mặt Trăng đã mang bệnh dịch này tới Trái Đất. Tất là lỗi của người Mặt Trăng. Người Mặt Trăng.
"Sao thế? Mạch điện của cô lại bị chập à?"
Cinder trừng mắt nhìn Pearl sau đó quay sang nói tiếp với bà Adri. "Tôi có thể kiếm lại số tiền đó. Đủ để lo cho Peony một tang lễ tử tế, thậm chí là mua cho em ấy một khu mộ riêng."
"Quá muộn rồi. Cô đã chứng minh cho tôi thấy cô không phải là một phần của gia đình này. Cô đã khiến tôi không thể tin cô." - Bà Adri cúi xuống vuốt lại váy - "Để trừng phạt cho hành vi bỏ trốn và trộm cắp của cô, tôi quyết định cấm cô tham dự buổi khiêu vũ sắp tới ở trong cung."
Cinder cố nén cười. Bà ta nghĩ cô là một con ngốc, đại ngốc chắc?
"Trong thời gian này," - Bà ta nói tiếp - "cô sẽ chỉ được quanh quẩn ở trong nhà và dưới tầng hầm, ngoài thời gian bán hàng ở lễ hội để kiếm tiền bù lại số tiền đã ăn cắp."
Cinder bấm chặt móng tay vào đùi, quá tức giận để cãi lại. Từng thớ cơ, từng dây thần kinh, từng sợi dây điện trong người cô đang run lên vì uất hận.
"Và cô sẽ phải để cái chân lại cho tôi."
Cô sửng sốt hỏi lại. "Bà nói gì cơ?"
"Tôi nghĩ như thế là công bằng, bởi suy cho cùng thì cô đã mua nó bằng tiền của tôi. Vì thế tôi có toàn quyền với cái chân đó. Ở một số nền văn hóa, hành vi trộm cắp của cô còn bị chặt tay cơ Cinder ạ. Cô nên phải thấy là mình may mắn."
"Nhưng đó là chân của tôi!"
"Cô sẽ phải học cách đi bằng một chân cho tới khi tìm được cái thay thế rẻ tiền hơn." - Bà ta bĩu môi nhìn xuống chân Cinder - "Cô không phải là con người, Cinder ạ. Đã đến lúc cô nhận ra điều đó."
Xét về mặt luật pháp, toàn bộ tiền của cô thuộc về bà Adri. Xét về mặt luật pháp, Cinder thuộc về bà Adri. Cô không có quyền, không có tài sản. Cô không là gì hết, ngoài việc là một cyborg.
"Cô có thể đi." - Bà Adri nói - "Trước khi đi ngủ nhớ bỏ cái chân lại ở hành lang."
Cinder nắm chặt hai tay, lầm lũi đi ra ngoài hành lang. Từ trong phòng ngủ, Pearl ngó đầu nhìn ra. Mặt mũi cô ta đỏ ửng vì khóc nhiều.
"Đợi đã, Cinder. Còn một việc nữa."
Cô dừng khựng lại.
"Cô sẽ thấy tôi đã bắt đầu bán đi một vài món đồ không cần thiết. Những món hư hỏng không bán được tôi để trong phòng cô. Biết đâu cô lại tận dụng được vào việc gì đó."
Đợi bà ta nói xong, Cinder đi thẳng một mạch về phòng, không một lần ngoái lại. Cơn giận dữ như đang muốn nuốt chửng cô. Cô muốn trút sự thịnh nộ của mình vào ai đó, cô muốn đập phá mọi thứ, nhưng một phần lý trí mách bảo cô: Đó chính là điều bà Adri đang muốn cô làm. Bà ta đang muốn có lý do để cho người bắt cô, để tống khứ cô ra khỏi căn nhà này, một lần và mãi mãi.
Nhưng Cinder cần thời gian. Cô cần một tuần, hoặc cùng lắm là hai tuần nữa, để hoàn thành xong cái ô tô.
Và sau đó cô sẽ thực sự trở thành một cyborg bỏ trốn và lần này bà Adri sẽ không thể lần ra cô.
Cô bỏ vào phòng, đóng sầm cửa lại và ngồi thụp xuống sàn. Cả người cô run lẩy bẩy vì nỗi tức giận đang chất chứa trong lòng. Cô nhắm chặt hai mắt. Một tuần nữa. Một tuần nữa thôi.
Khi hơi thở của cô đã bình ổn trở lại và các dòng cảnh báo trên võng mạc đã biến mất, cô từ từ mở mắt ra. Phòng cô bừa bộn, bẩn thỉu - dấu tích của việc vừa bị ai đó lục lọi - đồ đạc vàng mỗi nơi một thứ. Và rồi mắt cô dừng lại ở đống lộn xộn trên giường.
Tim cô như muốn ngừng đập.
Cô run rẩy bò tới cạnh giường và dùng tay bới trong đống linh kiện và phụ tùng mà bà Adri vứt lại cho cô. Một cái bánh xe mòn vẹt dính đầy sỏi đá và bùn đất. Một cái quạt đời cũ với một bên cánh bị cong. Hai cánh tay bằng nhôm - một bên cổ tay vẫn đang thắt dải ruy băng bằng nhung của Peony.
Nghiến chặt răng, cô cẩn thận dỡ từng món đồ và phân loại thành từng nhóm. Ngón tay cô run run nhặt từng chiếc đinh vít. Từng mẩu nhựa vỡ. Cô lắc đầu, im lặng cầu nguyện. Vừa tìm cô vừa cầu nguyện.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy thứ cô đang muốn tìm. Cô ngồi sụp xuống sàn nhà thở phào nhẹ nhõm, hai tay ôm chặt con chíp tính cách của Iko vào lòng.