Chương 28

BẦU KHÔNG KHÍ TĨNH LẶNG ĐẾN NGỘT NGẠT TRONG phòng ăn khiến cho mọi tiếng động trở nên sắ nét, rõ ràng hơn bao giờ hết. Thứ âm thanh duy nhất phát ra là tiếng bát đũa lanh canh chạm vào nhau và tiếng bước chân loạt xoạt của những người phục vụ. Chỉ con người mới được phép đặt chân vào phòng ăn ngày hôm nay - một sự nhượng bộ của Hoàng gia với sự nghi kị của Nữ hoàng Levana về loài android. Theo cách giải thích của bà ta, việc tạo ra các cảm xúc và suy nghĩ giả tạo cho những cỗ máy là đi ngược với nguyên tắc đạo đức của con người và trái với quy luật của tự nhiên.

Nhưng Kai thừa hiểu lý do bà ta không thích các cỗ máy android là bởi vì bà ta sẽ không thể tẩy não hay điều khiển chúng.

Ngồi đối diện với bà ta, Kai đã phải khổ sở đánh vật với bản thân để không nhìn vào mắt bà ta - đó vừa là sự cám dỗ vừa là sự cự tuyệt, và cả hai thứ cảm xúc đó đều khiến anh khó chịu. Ngồi kế bên anh là ông Torin, còn kẹp hai bên Nữ hoàng là mụ Sybil và gã pháp sư bậc hai. Hai tên cận vệ người Mặt Trăng đứng lùi về phía sau, sát cạnh tường. Kai tự hỏi không biết họ sẽ ăn vào lúc nào, hay thậm chí là họ có cần ăn hay không.

Chiếc ghế của Hoàng đế ở phía đầu bàn sẽ vẫn được bỏ trống cho tới sau lễ đăng quang. Và Kai cũng không muốn nhìn vào chiếc ghế trống đó.

Ngay đến cái cách uống trà của bà ta cũng khoa trương và kiểu cách hơn người khác. Đặt tách trà xuống đĩa, đôi môi quyến rũ của bà ta khẽ cong lên đầy nũng nịu. "Sybil nói với tôi buổi lễ hội sắp tới là một sự kiện được tổ chức hằng năm." Giọng bà ta nghe mượt mà, êm dịu như một điệu hát ru.

"Đúng vậy." - Kai dùng đũa gắp một miếng sủi cảo nhân tôm - "Hằng năm, vào đêm trăng tròn thứ chín."

"Ôi, thật tuyệt vời khi ngày lễ của các ngài được dựa vào chu kỳ chuyển động của hành tinh chúng tôi."

Kai đã định buông lời chế giễu với từ hành tinh của bà ta nhưng cuối cùng cũng kìm nén được và nuốt ngược nó lại vào trong.

"Buổi lễ hội được tổ chức với mục đích kỷ niệm kết thúc chiến tranh thế giới lần thứ IV." Ông Torin giải thích.

Nữ hoàng Levana tặc lưỡi. "Đó chính là vấn đề khi có quá nhiều nước nhỏ cùng chung sống trên một hành tinh. Quá nhiều chiến tranh."

Có cái gì đó bắn ra trên đĩa ăn của Kai. Anh nhìn xuống và thấy phần nhân bên trong của miếng sủi cảo đã bị phơi ra khỏi vỏ, do anh vừa ép quá nhiều lực lên đôi đũa. "Có lẽ chúng tôi nên cảm thấy mừng vì cuộc chiến đã xảy ra, bởi nó buộc các nước phải liên kết lại với nhau thành một khối đoàn kết như hiện nay."

"Tôi thì lại nghĩ nó không gây tổn hại gì lắm tới cuộc sống của người dân." Nữ hoàng Levana nói.

Máu nóng bốc lên ngùn ngụt trong đầu Kai. Hàng triệu người đã chết trong thế chiến thứ IV; hàng chục thành phố sau một đêm chỉ còn là những đống đổ nát - kể cả thành phố rộng lớn như Bắc Kinh. Chưa kể các nguồn tài nguyên thiên nhiên đã bị phá hủy gần như toàn bộ bởi vũ khí hạt nhân và chiến tranh hóa học. Vậy mà bà ta có thể lạnh lùng tuyên bố rằng chiến tranh không gây tổn hại gì tới người dân?

"Ngài muốn dùng thêm chút trà không, thưa Hoàng tử?" Ông Torin cắt ngang luồng suy nghĩ của Kai. Anh giật mình nhận ra nãy giờ mình đang cầm đũa mà như cầm một món vũ khí.

Cố nén cơn giận dữ vào trong, anh khẽ dịch người ra đằng sau, để người phục vụ rót thêm trà vào tách.

"Sau khi kết thúc chiến tranh," - ông Torin nói tiếp - "các quốc gia thuộc Liên Minh Trái Đất đã thống nhất cùng nhau ký Hiệp Ước Hòa Bình Bremen. Và chúng tôi đều hy vọng có thể sớm nhìn thấy chữ ký của bà trên văn kiện này một ngày gần đây, thưa Nữ hoàng."

"Ồ, vậy à." - Nữ hoàng Levana mím chặt môi - "Bản Hiệp Ước đó được thảo ra dựa theo lịch sử của các ngài. Nhưng theo như tôi thấy thì cách thức cai trị ở Vương Quốc Mặt Trăng chúng tôi có vẻ lý tưởng hơn - một đất nước duy nhất, điều hành bởi một Chính phủ duy nhất. Nó vừa công bằng lại vừa có lợi cho toàn thể người dân."

"Đấy là nếu Chính phủ cầm quyền thực sự công bằng." Kai nói.

Sự khó chịu thoáng vụt qua khuôn mặt xinh đẹp của Levana nhưng nó nhanh được che giấu bởi một nụ cười yểu điệu. "Tất nhiên là công bằng rồi. Lịch sử hàng trăm năm của chúng tôi đã chứng minh, Vương Quốc Mặt Trăng chưa từng xảy ra một cuộc nổi loạn nào, dù là nhỏ nhất."

Ngạc nhiên chưa - Kai nghĩ thầm trong bụng. Nếu không phải vì cái nhìn trùng trùng có ý nhắc nhở của ông Torin, chắc anh đã cười phá lên rồi.

"Đó là điều mà mọi nhà lãnh đạo đều mong muốn hướng tới." Ông Torin nói.

Đoạn hội thoại tạm thời bị gián đoạn khi món thứ hai được bưng ra trong những chiếc điện bằng bạc.

"Nữ hoàng của chúng tôi cũng rất mong có thể tạo dựng một mối liên kết giữa Vương Quốc Mặt Trăng và Trái Đất." - Mụ Sybil lên tiếng - "Thật đáng tiếc hai bên vẫn chưa đạt được thỏa thuận nào dưới thời cai trị của cha ngài, nhưng chúng tôi hy vọng rằng Hoàng tử sẽ cởi mở hơn với các điều kiện của chúng tôi."

Điều duy nhất Kai muốn làm lúc này là nhào sang phía bên kia bàn và đâm cây đũa trên tay vào mắt mụ phù thủy kia. Cha anh đã hết lần này đến lần khác thỏa hiệp với người Mặt Trăng, chỉ trừ duy nhất có một điều. Bởi ông biết nó sẽ đặt dấu chấm hết cho sự tự do của người dân của ông. Một cuộc hôn nhân với Nữ hoàng Levana.

Nhưng không ai phản đối những lời vừa rồi của mụ Sybil. Kể cả Kai. Hình ảnh của buổi hội đàm chiều nay vẫn đang lớn vởn trong tâm trí anh. Đội quân quái thú của người Mặt Trăng. Đang chờ sẵn.

Điều khiến anh lo lắng không chỉ là những gì anh nhìn thấy, mà còn là những gì anh chưa được nhìn thấy. Nếu suy đoán của anh chính xác thì Nữ hoàng Levana đã cố tình phô diễn đội quân của mình - như một lời đe dọa. Nhưng anh biết bà ta sẽ không chỉ dừng lại ở đó.

Bà ta còn đang che giấu những gì?

Liệu anh có dám mạo hiểm để tìm hiểu sâu hơn không?

Hôn nhân. Chiến tranh. Hôn nhân. Chiến tranh.

Người phục vụ lần lượt nhấc từng cái nắp bạc ra, mùi tỏi và dầu vùng bốc lên thơm phức.

Kai còn chưa kịp nói lời cảm ơn với người phục vụ phía sau thì đã bị cắt ngang bởi tiếng kêu thảng thốt của bà Nữ hoàng. Bà ta xô ghế đứng bật dậy, làm chiếc ghế đổ rầm xuống sàn.

Giật mình, Kai nhìn theo đôi mắt đang mở trừng trưng của bà ta xuống đĩa thức ăn. Thay vì món mỳ thịt thăn được cắt khúc thành từng miếng nhỏ, một chiếc gương cầm tay bằng bạc hiện lên trên đĩa của bà ta.

"Sao ngươi dám?" Bà ta quắc mắt nhìn vào người phục vụ, một người phụ nữ trung niên, có mái tóc hoa râm - người cũng đang trọn tròn mắt ngạc nhiên không kém.

Mọi người trên bàn ăn thấy vậy cũng lập tức đẩy ghế đứng dậy. "Nói mau, đồ tiện nhân Trái Đất! Sao ngươi dám sỉ nhục ta như vậy?"

Quá sợ hãi, người phục vụ kia chỉ biết lắc đầu, không thốt ra được lời nào.

"Nữ hoàng ... " Kai lên tiếng.

"Sybil!"

"Có thần, thưa chủ nhân."

"Ả tiện nhân này dám bất kính với ta. Đó là một hành động không thể tha thứ."

"Thưa Nữ hoàng!" - Ông Torin vội chen vào - "Xin bà hãy bình tĩnh. Chúng ta vẫn chưa biết đó có phải là lỗi của người phụ nữ này hay không. Không nên vội vàng đưa ra kết luận như vậy."

"Vậy thì phải xử mụ ta làm gương." - Mụ Sybil lạnh tanh nói - "Để thủ phạm thực sự sẽ phải ngày ngày sống trong mặc cảm tội lỗi. Đó mới chính là sự trừng phạt đáng sợ nhất."

"Đó không phải là cách làm của chúng tôi." - Mặt ông Torin đó bừng, giọng ông đầy cương quyết - "Các vị đang ở trong Khối Thịnh Vượng, vì thế các vị sẽ phải tuân thủ luật pháp của chúng tôi."

"Tôi sẽ không tuân theo luật pháp của các người, chừng nào nó còn dung túng cho những hành động phạm thượng kiểu đó." - Nữ hoàng Levana sẵng giọng - "Sybil!"

Mụ Sybil đi vòng qua cái ghế đổ sau lưng bà Nữ hoàng. Bà phục vụ nãy giờ vẫn đang bò rạp người dưới đất, luôn miệng cầu xin tha thứ.

"Dừng lại! Để bà ta yên!" Kai lao vội tới chỗ mụ Sybil.

Mụ ta cầm con dao trên bàn ăn và hướng chuôi dao về phía người phụ nữ kia. Bà ta vừa khóc vừa run rẩy nhận lấy con dao, miệng vẫn không ngừng cầu xin.

Kai há hốc mồm nhìn bà ta từ từ xoay lưỡi dao vào trong, hai tay nắm chặt lấy cán dao.

Sự hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp, đài các của mụ Sybil.

Người phụ nữ kia run lẩy bẩy, chầm chậm giơ con dao, chĩa lên mũi dao sáng loáng vào đuôi mắt. "Không," - bà ta rêи ɾỉ - "làm ơn ... "

Cả người Kai rung lên bần bật, khi anh bàng hoàng nhận ra mụ Sybil đang định ép người phụ nữ kia làm gì. "Là do tôi làm!" Anh dõng dạc tuyên bố.

Mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía Kai. Cả phòng ăn im phăng phắc, ngoại trừ tiếng khóc nỉ non của bà phục vụ đang quỳ trên sàn.

"Là do tôi làm." Anh nhắc lại, quay sang nhìn Nữ hoàng Levana. Ở bên cạnh, mụ Sybil lặng lẽ quan sát anh, mặt không hề biểu lộ cảm xúc.

Mặt Nữ hoàng tối sầm lại, hai tay co lại thành nắm đấm ở hai bên đùi.

Thấy bà ta không nói gì, Kai liếʍ môi nói tiếp. "Chính tôi đã yêu cầu nhà bếp đặt tấm gương đó vào khay thức ăn của bà." - Anh ép chặt tay vào người để ngăn không cho chúng run rẩy - "Tôi làm vậy không vì mục đích gì khác, chỉ định đùa vui một chút thôi. Nhưng giờ tôi đã hiểu hành động của mình không đúng, dù là đùa cũng không nên vượt quá ranh giới văn hóa, tín ngưỡng của người khác. Và tôi chỉ biết nói lời xin lỗi và mong Nữ hoàng lượng thứ." - Sau đó anh nhìn thẳng vào mắt bà ta nói tiếp - "Nhưng nếu như sự tha thứ là một điều quá khó khăn đối với bà, thì ít nhất hãy hướng sự giận dữ của bà vào tôi, chứ không phải người phụ nữ kia. Bà ấy không hề biết gì về việc đó. Nếu muốn trừng phạt hãy trừng phạt tôi."

Bầu không khí căng thẳng trong phòng khiến Kai gần như muốn ngạt thở. Và rồi hơi thở của Nữ hoàng dần trở lại bình thường, sau khi đã cân nhắc thiệt hơn. Bà ta biết Kai nói dối - mọi người trong phòng đều biết điều đó. Nhưng anh đã tự đứng ra nhận trách nhiệm nên dù có muốn truy cứu tiếp cũng khó.

"Thả mụ ta ra." Nữ hoàng Levana ra lệnh.

Ngay lập tức Kai có cảm giác áp lực không khí trong phòng từ từ giãn ra. Con dao trên tay bà phục vụ rơi xuống đất; bà ta loạng choạng lùi ra đằng sau, nỗi kinh hoàng vẫn hằn sâu trên khuôn mặt.

"Tôi đánh giá rất cao sự thành thật của ngài, thưa Hoàng tử" - Giọng Nữ hoàng Levana lạnh lùng và trống rỗng - "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ngài."

"Để tôi sai người đổi đĩa cho bà." Ông Torin với tay đậy cái nắp bạc lên đĩa của bà ta, che đi tấm gương.

"Không cần." - Bà ta trả lời - "Tôi hết hứng thú muốn ăn rồi."

"Thưa Nữ hoàng ... "

"Tôi sẽ lui về phòng nghỉ ngơi." - Ánh mắt sắc lạnh, đầy tính toán của bà ta nhìn Kai thách thức - "Tối hôm nay tôi đã học được một điều vô cùng quý giá về ngài, Hoàng tử trẻ ạ. Hy vọng ngài cũng hiểu thêm chút ít về tôi."

"Rằng bà thích trị nước bằng nỗi sợ hãi hơn là sự công bằng? Rất tiếc vì đã làm bà thất vọng, thưa Nữ hoàng, nhưng tôi đã biết điều này về bà từ lâu rồi."

"Không phải. Tôi hy vọng ngài nhận ra là tôi hoàn toàn có khả năng lựa chọn trận đánh của mình." - Môi bà ta cong lên - "Nếu đó là điều phải làm để giành chiến thắng."

Nói rồi bà ta nhẹ nhàng lướt ra khỏi phòng cùng đoàn tùy tùng của mình, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ tới khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của hai tên cận vệ vang lên ngoài hành lang, Kai mới ngồi sụp xuống cái ghế gần nhất, cả người rung lên bần bật.

Ông Torin bước tới dựng lại chiếc ghế đang nằm chỏng chơ trên sàn và ngồi xuống bên cạnh anh. Tiếng thở dài của ông đầy não nề. "Chúng ta cần phải tìm ra người đứng đằng sau vụ này. Nếu đó là người trong cung thì cần phải bị đình chỉ công tác, ít nhất là cho tới khi bà ta rời khỏi đây."

Kai ngẩng đầu nhìn vào đĩa thức ăn của bà Nữ hoàng. Sau đó, anh mở cái nắp bạc và cầm cán gương giơ lên quan sát. Nếu nhìn thoáng qua sẽ tưởng nó được làm bằng bạc, nhưng nếu nhìn kỹ, nhất là khi chiếu ra ánh sáng, sẽ thấy nó lấp lánh như những viên kim cương nhỏ li ti. Anh mới chỉ nhìn thấy loại chất liệu này một lần trước đây. Trên con tàu vũ trụ của người Mặt Trăng.

Anh ngao ngán lắc đầu, giơ cái gương lên cho ông Torin xem, với dòng chữ cổ quen thuộc của người Mặt Trăng được khắc ở mặt sau gương. "Bí ẩn đã được giải."

Ông Torin trợn tròn mắt. "Hóa ra bà ta muốn thử ngài."

Kai ném cái gương trở lại bàn rồi giơ tay lên xoa hai bên thái dương. Các ngón tay của anh nãy giờ vẫn chưa hết run.

"Thưa Hoàng tử." - Có tiếng người vang lên ở ngoài cửa - "Ngài có một tin nhắn khẩn từ Bộ trưởng Bộ Y Tế."

Kai nhíu mày quay ra nhìn người vừa bước phòng. "Sao bà ấy không gửi tin nhắn trực tiếp cho tôi?" - Anh cúi xuống kiểm tra thắt lưng và chợt nhớ ra bà Nữ hoàng yêu cầu không được mang bất cứ thiết bị điện tử nào vào phòng ăn. Anh ngồi thẳng người dậy và hỏi "Tin nhắn gì?"

"Đã xảy ra một cuộc xô xát ở khu cách ly quận 29. Một người lạ mặt đã tấn công hai android y tế, phá hỏng một con và bỏ trốn."

"Là bệnh nhân ở đó à?"

"Chúng tôi hiện vẫn chưa có thông tin chính xác. Người duy nhất có thể nhận diện được hung thủ chính là con android bị phá hỏng. Con còn lại chỉ nhìn thấy từ sau lưng. Vì thế sẽ rất khó để xác định danh tính của kẻ đột nhập. Có điều hình như người đó không bị ốm."

"Tất cả mọi người trong khu cách ly đều bị ốm."

Người kia có vẻ ngập ngừng.

Kai nắm lấy tay ghế. "Chúng ta cần phải tìm ra anh ta. Nếu anh ta bị bệnh ... "

"Người đó là nữ giới, thưa Hoàng tử. Và còn một chuyện nữa. Theo như đoạn băng chúng tôi ghi lại được thì cô gái đó đã nói chuyện với một bệnh nhân, vài phút trước khi cô ta tấn công con android y tế đầu tiên. Một cậu bé tên là Chang Sunto. Cậu ấy được chuyển tới khu cách ly ngày hôm qua trong tình trạng bệnh đã chuyển qua giai đoạn hai."

"Và?"

Anh ta hắng giọng nói tiếp, ánh mắt ngời sáng. "Cậu bé đó đang dần hồi phục."

"Từ cái gì? Từ vụ tấnn công á?"

"Không phải, thưa Hoàng tử. Từ bệnh letumosis."