Hỉ đèn treo cao, nến đỏ rơi lệ, thanh âm ồn ào náo động bên ngoài vang lên không dứt bên tai.
Triệu Nhu ngồi trên giường, kéo kéo đai lưng, nàng không thể ngồi yên như một con sâu không ngừng hoạt động thân mình.
Qua một lát, dường như nàng không thể ngồi yên được nữa, nàng đứng dậy, xốc khăn voan lên, lôi kéo làn váy chạy đến trước gương đồng, tỉ mỉ kiểm tra xem có bị thiếu lớp trang điểm nào trên mặt hay không.
Trong gương đồng hiện ra một khuôn mặt quá mức quyến rũ với làn da non nớt, đôi mắt đen sáng ngời, ngũ quan tinh xảo, sắc môi tươi sáng, thật sự là sáng chói muốn đoạt mắt người nhìn.
Triệu Nhu cực kỳ cao hứng gật gật đầu, đứng thẳng người dậy vòng qua cái gương, khóe môi giật giật, nở nụ cười hài lòng.
“Phò mã, công chúa đang ở bên trong .”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Triệu Nhu vừa nghe thấy tiếng của tỳ nữ bên ngoài liền biết phò mã của nàng - Chu Cẩn Ngôn đã tới, nàng vội vàng đắp khăn voan lên chạy trở lại giường, chính thức ngồi ngay ngắn lại, nàng sợ sẽ để lại ấn tượng xấu trước mặt Chu Cẩn Ngôn.
Nếu như có người quen biết nàng mà nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ này của nàng thì sợ là bọn họ sẽ phải há hốc mồm đi, hoài nghi không biết vị trước mắt này có phải là hòn ngọc quý trên tay của nghệ đế hậu đương triều hay không, thiên chi kiều nữ* có phải đã thay đổi tính nết rồi hay không, tại sao nàng lại ngoan ngoãn như thế này.
*Thiên chi kiều nữ: Con cưng của cha mẹĐây vẫn là vị công chúa diễm sắc thích hành sự lỗ mãng, tác phong lớn mật, không người nào dám trêu chọc của Đại Sở triều - Khôn Ninh công chúa hay sao?
Triệu Nhu khẩn trương ngồi ở trên giường, cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân dần dần tới gần khiến hai tay nàng đan vào nhau, trái tim nàng treo lên cao, bùm bùm mà điên cuồng nhảy.
Đây là phò mã do chính nàng xin chỉ hôn , là nam tử đầu tiên mà nàng thích trong hai mươi năm qua, rốt cuộc hiện giờ cũng coi như là đạt được ước nguyện rồi, nên kêu nàng làm sao có thể không vui vẻ cho được.
Triệu Nhu đang cực kỳ khẩn trương, nàng cảm nhận được sự tiến gần của Chu Cẩn Ngôn, nàng nhắm mắt lại hơi ngửa đầu lên, chờ mong một khắc khăn trùm đầu được vén lên, nhưng nàng chờ mãi cũng chỉ là tiếng thở dài của nam nhân.
“Công chúa điện hạ, tội gì người phải làm như vậy? Vì sao người phải cưỡng bức ta?”
Thanh âm nam nhân trầm thấp tràn đầy chua xót. Triệu Nhu vừa nghe thấy lời này, tâm nàng lập tức rơi vào đáy cốc, mười ngón tay tuyết trắng giao vào nhau, nắm thật chặt.
Nàng nhấp môi, dường như là đã sớm đoán được câu trả lời như vậy, nàng trốn ở trong khăn che đầu, miễn cưỡng cười vui nói: “Tại sao ư ? Đương nhiên là bởi vì ta thích ngươi.”
Đương nhiên Triệu Nhu biết cuộc nhân duyên này là do nàng cưỡng cầu, cũng biết Chu Cẩn Ngôn lòng mang chí khí, không muốn trở thành phò mã của nàng, ở trong Đại Sở triều chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, không được làm quan, mọi chuyện luôn phải lấy công chúa làm trọng và phải tồn tại một cách nghèo nàn.
Nhưng nàng vẫn là nhân vật ác nhân như cũ, chỉ vì nàng là trưởng công chúa đương triều, là thiên chi kiều nữ, nàng cũng không tin ở dưới bầu trời này có thứ gì mà nàng không chiếm được.
Nam nhân sao, chỉ cần nàng khúc ý phụng nghênh, cố tình lấy lòng, nàng cũng không tin hắn sẽ không gục ngã ở dưới váy của nàng.
*曲意奉迎 Khúc ý phụng nghênh: thành ngữ Trung Quốc, bính âm là qū yì féng yíng, có nghĩa là làm trái lòng mình để phục vụ cho người khác. (Baidu)“ Phần tâm ý này của công chúa, Chu mỗ xin lĩnh nhận, nhưng cường vặn dưa sẽ không ngọt, công chúa vẫn nên đi tìm một người tâm giao khác và buông tha cho Chu mỗ đi.”
*強扭的瓜是不甜的: Dưa bở không ngọt (thành ngữ hay nói thường) Ẩn dụ là còn non nớt và miễn cưỡng làm, thường sẽ không có kết quả mỹ mãn.Bên ngoài khăn voan, thanh âm của Chu Cẩn Ngôn thanh lãnh, cự tuyệt người cách xa hàng nghìn dặm. Triệu Nhu nghe xong nhưng cũng không bực mình, khóe môi cong lên, cười nói: “Phò mã, trái dưa này có ngọt hay không thì phải nếm mới biết được. Huống chi chúng ta đã bái đường rồi, đã là phu thê, hiện giờ chàng nói những lời này thì còn có tác dụng gì?”
Nàng lớn mật đứng lên, muốn đến gần Chu Cẩn Ngôn.
Chu Cẩn Ngôn sợ hãi, lui về sau vài bước, sắc mặt thay đổi nhỏ đến khó có thể phát hiện được, chắp tay tách khoảng cách ra, nói: “Công chúa điện hạ, thỉnh người tự trọng! Ta đối với công chúa chỉ có tôn kính, không có tình cảm, tình cảm của công chúa chỉ là nhất thời hứng khởi, chơi vui mà thôi. Bây giờ tốt hơn là ta nên lui xuống trước để tránh làm bẩn sự trong sạch của công chúa, nếu ngày sau công chúa hối hận thì sẽ không được tốt cho lắm.”
Chu Cẩn Ngôn biết rõ, tuy bọn họ đã bái đường nhưng ngày sau vẫn có cơ hội để hòa li, Đại Sở triều luôn khoan dung với nữ tử, mà công chúa lại có thân phận bất phàm, cho nên ngày sau tất không lo sẽ không thể tái giá.
Cho nên, việc duy nhất mà hắn có thể làm vào giờ khắc này chính là sắp xếp gọn gàng mọi việc để tránh cho việc nam nữ sau này vướng vào gút mắt không rõ ràng, tăng thêm vô số phiền phức .
Hắn vẫn còn những tâm nguyện và khát vọng cần phải được hoàn thành, nếu không phải bị quyền thế bắt buộc, hắn thật sự không muốn trở thành phò mã.
Nói xong liền xoay người rời đi.
“Uy…… chàng……” Triệu Nhu gần như nổ tung khi nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của Chu Cẩn Ngôn rời đi qua lớp khăn voan.
Tuy nàng biết hắn cao lãnh ngoan cố, nhưng không nghĩ tới hắn lại không cho nàng mặt mũi như vậy, đêm động phòng hoa chúc mà dám không màng thể diện của nàng, trực tiếp rời đi?
Tốt, đây chính là do chàng bức ta.
Triệu Nhu bĩu môi, hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của Chu Cẩn Ngôn, thầm mặc niệm trong lòng, “Một, hai, ba, bốn, năm…… Chín, mười”
Một đếm đến mười, đột nhiên Chu Cẩn Ngôn lại cảm thấy đầu choáng váng, còn chưa kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra thì mắt liền tối sầm lại, chân mềm nhũn, ngã xuống trên mặt đất.
Này, xong rồi.
Triệu Nhu vừa thấy liền lập tức xốc khăn voan lên, hết sức vui mừng mà chạy tới, đem thân thể hắn lật lại, nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn tú phi phàm, trong sáng tuấn kỳ thì tấm tắc vài tiếng.
Sau đó nàng đưa tay gãi sống mũi hắn, thành công nói: “Hừ! Chàng còn muốn rời đi, cửa cũng không có đâu, cũng may ta đã chuẩn bị rất nhiều, ta cũng không tin sau hôm nay chàng còn có thể chạy đi nơi nào.”
Sau khi lầm bầm lầu bầu xong, nàng liền hơi cố hết sức kéo người nam nhân đứng dậy, ôm hắn bằng nửa thân trên của hắn di chuyển đến bên giường, sau đó nàng nâng hắn lên trên giường, vỗ vỗ tay, đắc ý nhìn kỹ phò mã tuấn tú của nàng.
Thì ra Triệu Nhu đã sớm biết Chu Cẩn Ngôn sẽ không thuận theo nàng nhanh như vậy, tất sẽ tìm lý do để tránh nàng.
Nhưng nàng lại không muốn bỏ lỡ đêm động phòng hoa chúc cả đời chỉ có một lần này, cho nên lúc nãy nàng mới cho người phóng ra mê hương ở trong phòng để phòng ngừa vạn nhất.
Vì nàng đã ăn giải dược từ trước nên tự nhiên nàng sẽ không có việc gì. Đồng thời nàng lại đem một phần giải dược khác đặt ở trong rượu giao bôi, nếu như Chu Cẩn Ngôn thức thời, ngoan ngoãn dựa theo trình tự mà làm thì cũng sẽ không có việc gì, nhưng nếu hắn không làm theo thì hắn sẽ bị trúng mê hương mà ngã xuống đất, tùy nàng xử lý.
“Chu Cẩn Ngôn a Chu Cẩn Ngôn, ta cũng không tin chàng là người khiêm khiêm quân tử, nếu như sau khi chàng tỉnh lại và phát hiện chúng ta đã có phu thê chi thật ( chuyện "ấy" của vợ chồng ) thì chàng sẽ còn bỏ ta nữa hay sao, hừ!”
*謙謙君子 Qianqian Junzi, thành ngữ tiếng Trung, bính âm là qiān qiān jūn zǐ, có nghĩa là người khiêm tốn và nghiêm khắc với bản thân. Ở đây nghĩa là quý ông khiêm tốn.(baidu)
Triệu Nhu ngồi vào mép giường , vừa nói vừa đắc ý dào dạt duỗi tay hướng đến vạt áo của nam nhân, nhẹ nhàng cởi bỏ……