Chương 3: Thô to ngoạn ý

Hôn phục trên người Chu Cẩn Ngôn rất nặng, nhưng Triệu Nhu lại rất phần thuần thục mà nhẹ nhàng cởi nó ra, không cần tốn bao nhiêu sức lực, cho thấy nàng đã sớm lên kế hoạch từ lâu.

Quần áo được cởi ra, thân hình cường tráng của nam nhân dần dần lộ ra dưới bàn tay ngọc hạ của Triệu Nhu.

Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh cùng những đường cong cơ bắp rắn chắc cân xứng, khuôn mặt của Triệu Nhu cũng phải đỏ bừng lên khi ánh mắt dần dần nhìn xuống dưới.

Tuy nàng tác phong lớn mật, đã từng xem qua xuân cung đồ, cũng đã giả nam trang đi dạo thanh lâu, có thể nói là không ăn thịt heo thì cũng đã gặp heo chạy, nhưng khi thực sự đến phiên nàng ra trận thì trong lòng nàng lại hoảng loạn đến không thể làm được.

Tại sao cái của hắn lại lớn như vậy…… Cắm vào chẳng phải sẽ đau muốn chết hay sao……

Đôi mắt nàng ngắm đến hạ thể của nam nhân, nhìn thấy vật thô to kia, Triệu Nhu hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ bộ ngực.

Sau khi giảm bớt cảm xúc khẩn trương xong, nàng cởi hết quần áo ra chỉ dư lại mỗi cái yếm, lộ ra thân hình trắng như tuyết xinh đẹp.

Triệu Nhu nơm nớp lo sợ ngồi quỳ ở bên cạnh nam nhân, hồi tưởng lại hình ảnh của xuân cung đồ, vươn tay chạm vào vật thô to vượt qua cả bàn tay của nam nhân.

Đồ vật kia mềm mại khi nắm, lại có chút nóng lên.

Đây là lần đầu tiên Triệu Nhu chạm vào thứ này nên tự nhiên sẽ có chút sợ hãi, lúc vừa chạm vào đã sợ đến mức ngừng lại trong nháy mắt, lại qua một lát mới thầm yên lặng ủng hộ ở trong lòng mà bắt đầu hành động.

Côи ŧɦịŧ của nam nhân thật ra rất mẫn cảm, rất nhanh liền có phản ứng, Triệu Nhu chỉ mới chạm nhẹ vài cái thì côn ŧɦịŧ đã nhanh chóng sung huyết.

Không bao lâu liền thẳng tắp đứng lên, lớn hơn gấp đôi có thừa, lộ ra hình thù thật dữ tợn.

Quá lớn.

Triệu Nhu âm thầm kinh hãi, nhìn thấy bộ dáng dữ tợn kia thì tim nàng đập nhanh hơn, nhưng tay vẫn không ngừng lại, còn vuốt ve côn ŧɦịŧ kia.

Bầu không khí trước mắt có chút vi diệu, tuy Triệu Nhu có hơi sợ hãi nhưng tâm lý lại thập phần lớn mật, muốn nhìn xem côn ŧɦịŧ này sẽ còn biến hóa như thế nào.

Loát loát, hơi thở của nàng liền trở nên dồn dập, các loại hình ảnh dâʍ ɭσạи khác nhau về ham muốn của nàng khi tịch mịch khó nhịn vào lúc đêm khuya trước kia và nằm trong chăn để giải tỏa ham muốn của mình hiện lên trong trí óc nàng.

Triệu Nhu càng nghĩ mặt lại càng đỏ, hai chân cũng không khỏi siết chặt. Lòng chân đã ngập nước, ướt dính một mảng lớn.

Thực sự muốn……

Ánh mắt Triệu Nhu tối sầm lại, nàng nhìn côn ŧɦịŧ sáng màu của nam nhân, nuốt nuốt nước miếng, toàn thân khô nóng lên.

Tác phong của nàng xưa nay lớn mật, cũng không kiêng kỵ lễ nghi đại phòng, thường giả nam trang lui tới với các nam tử cho nên bị kinh thành đồn đến thập phần khó nghe, nói nàng là một công chúa sóng gió, đi lại thân mật với một đống nam nhân, không biết kiềm chế bản thân mình.

Nhưng trên thực tế thì nàng vẫn là một tấm thân xử nữ, điểm mấu chốt đối với chuyện nam nữ đều cực kỳ nghiêm, tuy tác phong có chút phóng đãng nhưng chưa bao giờ tùy tiện giao thân thể của mình cho nam nhân khác.

Thân thể của nàng thì phải do một người nam nhân mà nàng thực sự yêu thích lấy đi.

Nhìn vẻ mặt hôn mê ngủ của Chu Cẩn Ngôn, Triệu Nhu lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên khi nàng gặp hắn ở sân vận động, rốt cuộc nàng cũng khắc chế không được nữa, trèo lên trên người nam nhân, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng hắn.

“Chu Cẩn Ngôn, ta thật sự rất thích chàng, nếu ta trao cho chàng thân thể của ta, vậy sau này trong lòng chàng sẽ có một vị trí nhỏ cho ta sao?”

Triệu Nhu ngẩng đầu lên, cười cười, ngay sau đó thân thể trầm xuống, hai chân cọ sát vào côn ŧɦịŧ, cọ xát lên phía trước phía sau.

Rất nóng.

Ngay khi Triệu Nhu cọ xát xuống, thân côn ŧɦịŧ kia nổi lên gân xanh hơi tách ra hai hoa môi rồi chìm dần vào bên trong. Kɦoáı ƈảʍ tê dại lập tức dâng lên, nàng giống như sắp bị kɦoáı ƈảʍ tiêu diệt, cả người Triệu Nhu vì tê dại mà trở nên mềm nhũn.

Thì ra việc cọ xát vào ƈôи ŧɦịŧ của nam nhân lại chính là loại cảm giác này, hoàn toàn khác với cảm giác khi dùng ngón tay.

Triệu Nhu nhắm hai mắt lại, đôi tay dán lên ngực nam nhân, đung đưa eo chính mình, tham lam suиɠ sướиɠ, cắn môi ngâm khẽ ra tiếng, “Ư…… Thật thoải mái…… ưm a……”

Nàng không cần thầy dạy cũng tự hiểu cách tìm kiếm nguồn vui sướиɠ, hoa huyệt bị côn ŧɦịŧ ma sát đến dần dần sưng đỏ, dâʍ ŧɦủy̠ dính nhớp từ hoa huyệt trào ra làm trên giường ướt sũng một mảng lớn, lượng nước giữa đùi lại càng lớn hơn, thấm ướt một mảnh, thật là hoang da^ʍ.

“Không được…… Không được……”

Sau khi ma sát được một lúc, trán Triệu Nhu bắt đầu đổ mồ hôi, cảm giác khát cầu càng lúc càng mạnh, khiến nàng không thể thỏa mãn được kɦoáı ƈảʍ chỉ do cọ xát mang lại.

Nàng nhìn Chu Cẩn Ngôn, toàn thân ghé vào trên người hắn, bộ ngực kiều nộn được yếm khóa lại kề sát vào ngực người nam nhân, sau đó nhếch mông nhỏ lên, duỗi tay bắt lấy côn ŧɦịŧ bỏng chết người rồi nhẹ nhàng đút vào cửa hoa huyệt của nàng, căng ra hoa môi màu mỡ đầy đặn mà hướng vào bên trong, ăn vào từng chút từng chút một……

“Ừm…… trướng quá……”