Ta nhìn Hoàng Đế.
Ta tưởng hắn thích ta, vì ta không sợ căn phòng kia của hắn, thậm chí còn cùng hắn ở trong đó tìm vui.
Giống như ta luôn coi hoàng tỷ như trân bảo, vì để tỷ ấy yên tâm mà nguyện ý giả vờ ngoan ngoãn suốt mười năm.
Hoàng Đế cũng đã tìm kiếm thật lâu, tìm một người có thể hiểu được sự tàn nhẫn và lạc thú riêng của hắn —— hắn muốn một người thật sự cùng hắn hưởng thụ, chứ không phải cố giấu sợ hãi để làm hắn vui lòng.
Ta đã làm được.
Cho nên giờ phút này, hắn muốn ta giải thích, muốn ta tự chứng minh mình trong sạch.
Nhưng hoàng tỷ cũng chưa từng yêu cầu ta chứng minh trong sạch.
Nhớ tới hoàng tỷ, mắt ta đỏ hoe, giật bình sứ trong tay hắn: “Hoàng Thượng cũng cảm thấy đây là độc dược sao?”
Ta to gan lớn mật chất vấn hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn đổ ra hai viên thuốc, tự nhét vào miệng một viên.
“Độc ai? Độc ngài à?”
Ta nuốt thuốc xuống, tiến tới gần hắn, chất vấn.
Thấy trong mắt hắn là do dự cùng nghiền ngẫm, ta lại quay đầu nhìn Vinh quý phi: “Hay là… độc Vinh quý phi?”
Vinh quý phi không lường trước được cục diện này, trực giác trời sinh nhắc nhở nàng ta lui về sau, trên mặt không giấu được thần sắc lo sợ.
Sợ à?
Ngươi cũng biết sợ à?
Sợ cái gì? Sợ ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận?
Ngươi xứng sao?
Ta tóm lấy tay Vinh quý phi, lao về phía nàng ta, nhanh tay nhét nốt viên thuốc còn lại vào miệng nàng ta.
“Ưm!!!”
Vinh quý phi bị dọa cho tái mét mặt, dùng sức liên tục tóm tay ta đang bịt miệng nàng ta, kéo ra.
Ta nhìn Vinh quý phi, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta thật đẹp —— vẻ mặt sợ hãi, nước mắt hai hàng, ánh mắt van xin.
Vẻ đẹp sống động đến mức ta nhìn mà muốn khóc.
Mắt thấy nàng ta đã nuốt viên thuốc xuống, ta mới buông tay ra.
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Vinh quý phi ngồi sụp xuống đất, bò lê tới nắm lấy vạt áo Hoàng Đế, chật vật đứng dậy.
Mặt đầy nước mắt, nàng ta khóc lóc: “Hoàng Thượng cứu thần thϊếp! Hoắc Chiếu Hoa… Hoắc Chiếu Hoa muốn hại thần thϊếp! Truyền thái y! Truyền thái y! Người đâu!——”
Hoàng Đế thích những thứ “xinh đẹp”, nhưng lạ thật, hắn lại không thích Vinh quý phi lúc này.
Rõ ràng… Vinh quý phi lúc này so với ngày thường nhìn thuận mắt hơn nhiều mà.
Ta khoanh tay đứng một bên, mặt lạnh tanh nhìn Hoàng Đế đang chán ghét hất tay Vinh quý phi ra, nhìn về phía ta.
Ta hơi cong cong mắt, cười như không cười.
Ta hỏi hắn: “Hoàng Thượng cảm thấy, thần thϊếp với Vinh quý phi, ai sẽ ch*t trước?”
Hoàng Đế trầm mặc.