Chương 6

Từ sau ngày hôm ấy, Hoàng Đế thường xuyên tới chỗ ta.

Hầu như lần nào, hắn cũng kéo ta đến phòng tr///a t/ấ///n kia, nơi đó luôn khiến hắn hứng thú dạt dào.

Nhưng Hoàng Đế chung quy vẫn là Hoàng Đế, phi tần hậu cung đông đảo, cần hắn chiếu cố.

Vì thế, khi cung nữ bên người Vinh quý phi tới nói nàng ta đang đau đầu dữ dội, tinh thần mê man, sắc mặt Hoàng Đế hiện lên một chút khó chịu, nhưng vẫn đứng dậy rời đi.

Mặt ta vô cảm bò dậy, mặc lại xiêm y, đi vào dược phòng nhỏ bên cạnh tẩm điện.

Chìm trong mùi thuốc, ta nhớ tới khi mình còn bé.

Ta hẳn là bẩm sinh khiếm khuyết, luôn không hiểu được buồn vui yêu hận của người khác.

Khi những người khác sợ hãi ta, ta chỉ cảm thấy khó hiểu và phẫn nộ.

Cũng chỉ có hoàng tỷ nói rất yêu ta, muốn ta tốt lên.

Ta vui sướиɠ vô cùng, nhưng đồng thời cũng lâm vào khủng hoảng —— hoàng tỷ sau này sẽ phải gả cho người khác, tỷ ấy sẽ yêu người khác hơn yêu ta.

Cho nên ta ngày ngày xem y thư, nghiền ngẫm các loại thảo dược, móng tay lúc nào cũng đen kịt thuốc bột.

Hoàng tỷ cũng không giận, cười hỏi ta: “Chiếu Hoa muốn làm y sĩ à?”

Ta lắc đầu: “Muội sẽ chế ra dược để khiến hoàng tỷ vĩnh viễn yêu thích muội.”

Năm ấy ta mới bảy tuổi, hoàng tỷ cười ta: “Trên đời không có loại dược ấy đâu.”

Thấy hai mắt ta đẫm lễ, tỷ ấy lập tức ôm lấy ta: “Nhưng tỷ không cần ăn dược đó cũng sẽ vĩnh viễn yêu thích Chiếu Hoa.”

“Nương nương đang làm gì vậy?”, cung nữ bên cạnh tò mò hỏi ta.

Ta không ngẩng đầu lên, thật cẩn thận lọc bột thuốc: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, chơi đùa chút thôi.”

Nhẹ nhàng vo xong thuốc viên, ta thu dọn lại mọi thứ.

“Đừng động vào những thứ ở đây.” Nói xong, ta đứng lên đi tắm.

Khi Vinh quý phi dẫn người tới cửa bắt ta, ta đang ngủ.

Đột nhiên bị đánh thức, ta bày ra vẻ mặt tức tối và khó hiểu.

Vinh quý phi vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng như cũ, tới gần ta, từ trên cao nhìn xuống.

“Công chúa Chiếu Hoa thật to gan!” Nàng ta nhất định không chịu gọi phong hào của ta, chỉ gọi ta là “công chúa”, dường như muốn nhắc ta chỉ là đang ăn nhờ ở đậu.

Vì ngủ không đủ, mặt ta sa sầm: “Có ý gì?”

Vinh quý phi móc trong ngực ra một bình sứ, trong mắt ngập tràn vui sướиɠ khi người gặp họa: “Công chúa Chiếu Hoa thân là phi tử hậu cung, lại tự ý xây dược phòng, chế thuốc, chẳng lẽ là muốn gây họa cho hậu cung?”

Ta lập tức hiểu ra, nhìn về phía đám cung nhân bình thường ở bên hầu hạ ta.

Vinh quý phi cười, đang định nói tiếp thì bên ngoài truyền đến tiếng hô: “Hoàng Thượng giá lâm ——”

Hoàng Đế tới thật nhanh, chờ mọi người quỳ hết xuống hành lễ, hắn dùng ánh mắt sắc bén lướt qua từng người.

“Hoàng Thượng!” Vinh quý phi đã đối phó với không ít nữ nhân hậu cung, biết lúc này nên làm gì.

Mặt nàng ta đầy lo lắng, giống như thất vọng đến cực điểm, đưa bình sứ cho Hoàng Đế, cẩn thận nói rõ ngọn nguồn.

Cuối cùng, đáy mắt giấu ý cười nhìn về phía ta, trên mặt vẫn ra vẻ thất vọng: “Thần thϊếp sợ đổ oan cho muội muội nên đã mang thứ này đến hỏi thái y, thuốc viên này trộn lẫn thứ gì đó… Tuy thái y cũng không tra ra là gì, nhưng thứ này…”

Nàng ta cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng chọn im lặng.

Hoàng Đế nhìn về phía ta, tình ý mấy ngày nay như bốc hơi: “Ngươi có gì muốn nói không?”