Một tháng sau, Hoàng Đế mặt đầy tươi cười tới tìm ta.
Nụ cười trên mặt hắn đơn thuần như thiếu niên, nắm tay ta kéo đi: “Chiếu Hoa, trẫm có lễ vật tặng cho nàng.”
Không đợi ta hỏi thêm gì, Hoàng Đế hào hứng dẫn ta vào phòng tr///a t///ấn.
Căn phòng ấy vẫn như xưa.
Còn chưa đi tới cửa, đã nghe rõ tiếng kêu la thảm thiết bên trong.
Ta nhạy bén phát hiện ra trong đó có giọng ai quen quen, nắm chặt tay Hoàng Đế.
Là Vinh phi.
Nàng ta bị xích lại, quần áo tơi tả quỳ rạp trên mặt đất, như một con ch///ó sắp ch*t.
“Chiếu Hoa, nàng vui không?” Hoàng Đế hỏi ta.
Vinh phi nghe được giọng hắn, giãy giụa ngẩng đầu lên: “Hoàng Thượng! Thần thϊếp không hại Hoắc Chiếu Hoa! Thần thϊếp bị oan!”
Nàng vừa lắp bắp vừa run rẩy bò về phía Hoàng Đế.
Lúc này ta mới phát hiện, chân Vinh phi đã bị đ///ậ/p nát.
Nhìn đi!
Hoàng Đế hẳn là không nhớ rõ hắn đã hại bao nhiêu người.
Hoàng tỷ ta… bị phế hai tay cơ mà!
“Là ngươi!” Cuối cùng Vinh phi cũng nhìn thấy ta, “Nhất định là ngươi nói gì đó với Hoàng Thượng! Là ngươi hại ta ra nông nỗi này! Ngươi dựa vào đâu! Cha ta… Cha ta đâu?”
Vinh phi đ/i/ê/n cuồng, tinh thần rối loạn.
Một chốc lại mắng chửi ta, một chốc lại đòi gặp cha mẹ.
Ta quay sang hỏi Hoàng Đế: “Cha mẹ Vinh phi đâu rồi?”
“Tống cả nhà vào ngục rồi.” Hoàng Đế lạnh lùng trả lời.
Vinh phi dường như đột nhiên tỉnh ra, không than khóc nữa.
Thất thần nhìn chằm chằm vạt áo Hoàng Đế một lát rồi đột nhiên lớn tiếng: “Cả nhà ta vì ngôi vị hoàng đế của ngươi mà bỏ ra bao nhiêu tài lực? Giúp ngươi bài trừ dị đảng! Người có thể ổn định ngồi trên ngai vàng, đều là nhờ nhà ta giúp ngươi! Ngươi dựa vào đâu! Ngươi dựa vào cái gì mà…”
Hoàng Đế lạnh lùng hất nàng ta ra, cao giọng gọi: “Người đâu!”
Vừa có lệnh, mấy nam nhân tinh tráng xuất hiện, kéo Vinh phi ra một góc.
Lực chú ý của ta bị dời đi —— mấy tên này… Chính là mấy tên đưa hoàng tỷ ta về, chuyện của hoàng tỷ, bọn chúng cũng có phần!
Ngực ta dâng lên niềm vui sướиɠ, nhẹ nhàng tinh tế, từ từ lấp đầy linh hồn rách nát của ta.
Ta muốn bọn chúng!
Một ngày nào đó, ta phải có được tất cả bọn chúng!
“Trẫm báo thù cho hoàng tỷ nàng, nàng có vui không?” Hoàng Đế đột nhiên hỏi ta, ánh mắt tràn đầy lưu luyến.
Ta có vui không à?
Vui chứ!
Hoàng đế nói lời dễ nghe, ngoan như ch/ó được ăn thịt.
Để dỗ dành ta, hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
—— Hắn nghĩ như vậy đã là rút hết ruột gan mà yêu ta rồi.