Chương 11

“Chiếu Hoa lỗ mãng quá, hôm nay phụ thân Vinh phi cùng đám môn sinh ở trên triều tố cáo nàng đấy.”

Trước khi ngủ, Hoàng Đế đột nhiên nói.

Ta nhắm mắt, đương nhiên ta biết vì sao Vinh phi dám liên tục uy hϊếp, chọc giận ta. Nhưng người chống lưng cho Vinh phi, cần ta tự đối phó sao?

Ta còn có Hoàng Đế mà.

“Ngủ rồi à?”

Thấy ta không đáp lời, Hoàng Đế nhổm người dậy nhìn ta.

Sau đó, hắn sai người tắt nến.

Ta nằm mơ, mơ thấy hoàng tỷ.

Tỷ ấy rất vui, vừa vỗ về bụng vừa vẫy tay với ta: “Chiếu Hoa, mau tới đây!”

Ta cực kỳ vui sướиɠ, chầm chậm chạy qua đó, duỗi tay ra nhưng chưa dám sờ vào bụng hoàng tỷ.

“Chiếu Hoa, đừng sợ.” Hoàng tỷ nắm lấy tay ta, đặt lên bụng mình, tay ta bỗng dưng toàn là m/á/u.

Trống không.

Không có gì cả!

Bụng hoàng tỷ thủng một lỗ lớn, đẫm m/á/u!

Ta sợ tới mức thét chói tai, ôm chặt hoàng tỷ không biết đã ngã xuống từ lúc nào, gào lên khóc.

Ta cầu trời cầu đất, cầu từng bóng người mơ hồ trước mặt —— cứu, cứu lấy hoàng tỷ! Các người mau cứu hoàng tỷ!

Hoàng tỷ trong lòng ta đột nhiên cựa quậy, mở trừng mắt ra: “Chiếu Hoa, sao muội còn chưa báo thù cho tỷ?”

“Hoàng…!”

“Chiếu Hoa, Chiếu Hoa! Trẫm ở đây! Nàng! Tỉnh dậy! Tỉnh dậy!”

Bàn tay ấm áp bao lấy mặt ta, ta mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt đầy lo lắng của Hoàng Đế.

Thấy ta cuối cùng cũng tỉnh, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Nàng gặp ác mộng à?”

Ta thất thần nhìn Hoàng Đế, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt, thấm ướt gối lụa.

Vì sao ngươi không yêu hoàng tỷ?

Tỷ ấy tốt đẹp như vậy, vì sao ngươi không yêu tỷ ấy, còn mặc kệ tỷ ấy ch*t đi.

Hoàng tỷ sợ đau như vậy, lúc đó đã sợ hãi đến mức nào chứ…

“Nằm mơ thôi, tất cả đều không phải thật, Chiếu Hoa đừng sợ.” Hoàng Đế thấy ta khóc, thương tiếc hôn lên mặt ta.

Đợi ta ổn định cảm xúc, hắn mới hỏi: “Nàng mơ thấy gì?”

Ta nhìn vô định, lẩm bẩm: “Nàng ta nói ta cũng sẽ giống tỷ tỷ, tỷ tỷ ta chính là do nàng ta gi*t.”

“Tỷ tỷ nàng?”

Hoàng Đế ngơ ngác một hồi, sau đó thay đổi sắc mặt: “Cái này…”

Hắn ngập ngừng, nhớ ra rồi, cuối cùng hắn cũng nhớ ra!

—— Hoắc Chiếu Hoa còn có một tỷ tỷ ch*t thảm trong hoàng cung của hắn.

Vẻ mặt Hoàng Đế thay đổi liên tục, ánh mắt nhìn ta chằm chằm, lóe lên cảm xúc khó có thể nói rõ.

Sau đó, hắn cúi người ôm ta, trấn an: “Đừng sợ, Chiếu Hoa sẽ không như vậy.”

Hắn vuốt ve khắp người ta, cuối cùng dừng trên bụng: “Trẫm sẽ lấy lại công đạo cho nàng.”

Ta khẽ gật đầu, ôm lại hắn, ánh mắt không tiêu cự, nhìn vào khoảng không nở nụ cười.

Đao của ta…

Đừng phát đ/i/ê/n quá sớm, đao cùn cắt thịt, mới thú vị.