19
Bảy ngày sau, khi tới gần cửa ải cuối năm, A Thất cuối cùng cũng quay lại.
Sau khi biết được tin tức, Đàm Vân là người đầu tiên lao ra ngoài.
Lúc ta đẩy xe lăn của Lục Phi ra sân thì hai người đã ôm nhau rồi.
Lục Phi khe khẽ thở dài: "A Thất lớn rồi, không giữ được nữa."
... Nói như là A Thất lập tức phải gả chồng ấy.
Nghe được giọng nói của chàng, hai người đang ôm nhau đến khó có thể rời xa vội vàng tách ra.
A Thất quỳ xuống hành lễ, ngượng ngùng gọi một tiếng: “Cửu điện hạ.”
Lục Phi nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Có chuyện muốn nói thì vào trong thư phòng, nói xong thì lại cùng người yêu hâm nóng tình cảm.”
Cuộc nói chuyện một khi đã bắt đầu liền không kết thúc cho đến khi hoàng hôn.
A Thất đi gặp Đàm Vân, còn ta và Lục Phi dùng bữa tối ở tiền sảnh.
Chàng vừa mới lấy cho ta một bát súp thì bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh sắc nhọn.
“Thánh chỉ đến —— "
Thế mà lão hoàng đế lại hạ chỉ, lệnh cho chúng ta vào cung tham dự yến tiệc giao thừa ba ngày sau.
Rất đột nhiên.
Rốt cuộc, trong những bữa tiệc cung đình trước đây, ông ta đã cố tình phớt lờ sự tồn tại của Lục Phi, người "thời gian không còn nhiều".
"Có thể nào đó là một cú lừa?"
Nửa đêm, ta ngủ không được, liền nỗ lực suy đoán mục đích của lão hoàng đế:
"Có phải ông ta muốn gi.ết chàng hay không? Hay là muốn làm chúng ta mất mặt? Trong yến tiệc ông ta sẽ không hạ độc vào đồ ăn chứ? Chẳng lẽ chuyện hạ độc Giản quý phi bị phát hiện sao? Lần trước chàng nói người Lục Văn muốn tìm kiếm một thứ ở chỗ chàng, là thứ gì đó?”
Ta nói huyên thuyên một lúc lâu, Lục Phi mất kiên nhẫn, nghiêng người đè lên, giơ tay che mắt ta rồi cúi đầu hôn ta.
Ta bất mãn cố gắng tránh né: “Cái gì thế! Ta đang giúp chàng phân tích tình hình một cách nghiêm túc mà—— "
"Đa tạ phu nhân."
Lục Phi cười cười nói, dùng đầu ngón tay vuốt ve: "Chỉ là không cần lo lắng, mọi chuyện đều có ta lo."
Lúc đó ta chưa hiểu được sức nặng của câu nói này.
Ta chỉ nhớ rằng trong đêm, ánh nến lung linh chiếu qua, vẻ mặt chàng ẩn trong bóng tối, trông rất trang nghiêm và trang trọng.
20
Vào ngày yến tiệc giao thừa trong cung ấy, ta mặc một chiếc áo khoác và váy màu tím mới may vài ngày trước, mặc thêm một chiếc áo choàng dày có lông cáo màu trắng, cài vài chiếc trâm vào búi tóc, đem bản thân trang điểm đến xinh đẹp tuyệt vời.
Lục Phi ở bên cạnh nhìn ta, bình luận: "Hoa hòe lộng lẫy."
Ta trừng mắt nhìn chàng một cách hung dữ, chàng liền cười cười, sau đó bổ sung một câu: "Nhưng rất xinh đẹp linh động."
Kết quả là, khi bước vào cung điện và ngồi vào chỗ, chúng ta mới nhận ra bầu không khí có điều gì đó không đúng lắm.
Đặc biệt là hai người Lục Mẫn và Lục Văn ngồi đối diện, nhìn ta và Lục Phi với ánh mắt không có ý tốt.
Những nghi hoặc trong lòng ta nhanh chóng được giải đáp.
Rượu quá ba tuần, Lục Mẫn đột nhiên đứng dậy, đi vào trong điện để cúi lạy lão hoàng đế.
"Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn bẩm báo.” Hắn cất cao giọng nói: "Sở quốc phái sứ thần yết kiến, cũng có người muốn gặp Nguyên Gia công chúa một lần."
Sứ thần của Sở quốc?
Nghĩ đến Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh đã ch.ết, trong lòng ta bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an.
Bàn tay của Lục Phi từ dưới gầm bàn vươn ra nắm lấy tay ta.
Ta quay đầu lại, chàng nhẹ nhàng lắc đầu với ta: “Đừng sợ.”
Vẫn là giọng nói thong dong bình tĩnh thường ngày của chàng.
Ta thoáng ổn định lại một chút.
Nhưng mà, ta không nghĩ tới người được gọi là sứ thần do Sở quốc cử đến lại là công chúa Nguyên Gia.
Công chúa Nguyên Gia thật sự.
Nàng ấy bước vào, mặc một bộ trang phục công chúa màu đỏ tươi, đội một chiếc vương miện ngọc trắng cực kỳ phức tạp trên búi tóc cao, đôi mắt rất giống ta đến tám phần quét qua khuôn mặt ta, trong mắt hiện lên vẻ oán độc.
Hiển nhiên, người trong cung đều không phải người mù.
Họ nhìn thoáng qua đã thấy sự giống nhau giữa Nguyên Gia và ta, ánh mắt họ quét tới quét lui giữa hai chúng ta.
Trong lúc nhất thời, ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không dám nhìn Lục Phi bên cạnh.
Chỉ lặng lẽ từng chút từng chút một, rút bàn tay đang được chàng nắm chặt lại.
Nguyên Gia quỳ xuống trong sảnh chính, nước mắt tuôn rơi trên mi và bắt đầu đếm kỹ từng tội danh của ta.
“Tên thật của nàng ta là Triệu Doanh Chi. Chẳng qua là nữ tử thanh lâu với diện mạo có vài phần tương tự với ta. Trên đường ta đi hòa thân, nàng ta và đồng lõa cùng nhau đánh ta hôn mê, sau đó trộm long tráo phượng, thậm chí không tiếc xăm trên chính ngực mình hoa văn hoa sen giống như ta, chính là để thay thế thân phận của ta gả vào hoàng gia Tấn quốc.”
"Ta bị đồng bọn của nàng ném ở một trấn nhỏ nơi biên giới, thật vất vả mới thoát ra được, liên lạc được với các quan chức địa phương mới có thể hồi cung. Lại bởi vì họ đã hạ độc ta trước khi rời đi, nên thái y phải mất vài tháng điều trị mới có thể khỏi hẳn. Cho nên đến tận hôm nay mới đến Tấn Quốc, tố giác thân phận thật sự của nàng —— "
Nàng ấy quay lại nhìn ta, gằn từng chữ một nói: "Nếu ngươi đã sinh ra ở thanh lâu, đó là trời sinh một thân phận ti tiện. Đây là số mệnh của ngươi, vậy tại sao ngươi lại sinh ra những vọng tưởng không thực tế như vậy?"
Một giọt nước mắt muốn rơi lại chưa rơi nơi khóe mắt nàng ta, nhìn qua có loại nhu nhược đáng thương, lại có loại xinh đẹp quật cường.
Ta nhìn nàng ta và nghĩ về việc trước kia nàng ta đã dùng chủy thủ xẹt qua mặt ta với thái độ khinh miệt khinh thường như thế nào.
Làm sao vênh váo tự đắc lệnh người ta xăm hoa sen lên ngực ta.
Làm sao nói với ta một cách đầy chán ghét đến thế: “Tiện nhân như ngươi, cũng xứng đáng có một khuôn mặt giống với bổn cung."
Nhưng bây giờ.
Ta trở thành một kẻ lòng muông dạ thú, ác nhân mạo danh thay thế thân phận của người khác.
Nàng ấy là một công chúa mạnh mẽ, xinh đẹp và bất khả chiến bại.
Ngồi đối diện, Lục Văn khinh thường nhìn ta, bình tĩnh nói: “Không trách trước đây cô ta lại không e lệ như vậy, nói và làm đều là những việc vô liêm sỉ. Hóa ra cô ta là nữ tử thanh lâu ham phú quý.”
Bộ lông cáo trắng như tuyết trên người ta, chiếc áo khoác và váy màu tím thêu hoa trà xinh đẹp, những viên ngọc trai trên đầu và thậm chí cả chiếc vòng ngọc treo trên cổ ta trong lúc nhất thời đều biến thành xiềng xích nặng nề, đem ta khóa chặt trong tội danh đó, không thể thoát ra được..
"A."
Ta chậm rãi ngẩng đầu lên, cười trào phúng với Lục Văn: “Sao thế này, Nhị hoàng tử, tại sao có một số chuyện ngươi có thể nói, Thập hoàng tử có thể nói, chỉ có ta là không thể nói? Làm một việc giống nhau, sao đến lượt ta lại trở thành không biết liêm sỉ, vậy các ngươi là cái gì? Đường đường là huyết mạch hoàng gia, cũng không biết liêm sỉ sao giống ta sao?"
Biểu cảm của Lục Văn trông thật khó coi.
Lão hoàng đế đang ngồi ở vị trí cao thượng rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng: " Cấm vệ quân, đem nàng kéo xuống, đưa vào thiên lao, chờ đợi xử lý."
"Ai dám?"
Giọng nói quen thuộc của Lục Phi vang lên, ta không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng lúc nhìn thấy chàng đang cầm ly rượu ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy tên cấm vệ quân trước mặt.
Lão hoàng đế mặt không biểu cảm nói: “Lão Cửu, ý chỉ của trẫm ngươi cũng muốn cãi. Đây là muốn tạo phản sao?"
Ta lắc đầu với Lục Phi: " Không cần lo cho ta."
"Cửu điện hạ, ngài là một người có lòng nhân hậu, là ta đã lừa dối ngài, có được thứ không thuộc về mình. Nhưng nếu không thuộc về ta, sớm hay muộn thì ta cũng phải trả lại.”
Ta nỗ lực khiến giọng nói của bản thân nghe có vẻ trấn định tự nhiên, ít nhất vẫn giữ được chút thể diện cuối cùng.
Nhưng giọng nói trào phúng t của Lục Văn vẫn vang lên bên cạnh ta: “Nghe nói Cửu đệ không sống được bao lâu, không ngờ một phần cuối cùng của cuộc đời lại dùng vào một người ai cũng có thể làm chồng đê tiện như vậy, thật là đáng tiếc.”