Công Chúa Đại Việt - Chân Tình Ngàn Năm

5.25/10 trên tổng số 8 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Không phải đam mỹ nhưng có tình tiết đam mỹ. Truyện h nặng. Cảnh báo các bạn trẻ không quan tâm xin đừng nhảy hố. Thể loại: Xuyên không, cổ đại, H cao. Vì là FF nên bạn nào thấy hay ủng hộ comment để  …
Xem Thêm

Chương 2: Hoàng đế Đại Đường
Thời tiết hôm nay thật tuyệt, rất thích hợp dạo chơi trên bãi biển. Đi tới nơi hẹn, đã thấy hai cô bạn mình đã đứng chờ từ lúc nào.

"Tiểu Linh, sao đến trễ thế?"

Thiên Thiên đứng bên kia đường hô lớn.

Nhìn thấy cô bạn thân đang ở lối đi bộ bên kia đường chờ mình, Thuỷ Linh không chút nghĩ ngợi liền băng ngang qua đường. Nơi đó vừa vặn lại không có đèn xanh đèn đỏ, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe nhỏ chạy lưu thông, nên Hạ Thuỷ Linh hồn nhiên đi qua. Trần Hải My cùng Thiên Thiên nhìn thấy thế, kinh hoảng kêu to ra tiếng.

"Tiểu Linh! Cẩn thận xe!"

Mắt thấy chiếc xe chở hàng từ trong hẻm đột ngột xuất hiện đang thẳng về hướng cô. Hạ Thuỷ Linh không chú ý đến tiếng kêu của hai người nhưng cô nghe tiếng còi chói tai phía sau lưng mình. Quay đầu vừa thấy, còn không kịp nghĩ nhiều, đã thấy chiếc xe tải kia đang thẳng về hướng mình. Cô muốn chạy, nhưng chân không nghe theo sự điều khiển của não bộ, dính chặt trên mặt đất, không thể khống chế đứng tại chỗ.

Xong! Tan nát đời hoa.

Trong khoảnh khắc chiếc xe tải kia đã phanh kịp trước mặt cô, chỉ cách mấy tấc. Một tiếng ma sát ghê rợn chói tai vang lên, khiến lỗ tai cô thấy đau luôn. Từ bên cửa xe một người đàn ông ló đầu ra tức giận mắng.

"Mẹ nó, không có mắt sao? Muốn chết cũng không cần dùng cách này để hại người khác như vậy chứ!"

Thủy Linh nghe được âm thanh tức giận, chậm rãi mở mắt. Cô không chết? Chân bước lùi về sau hai bước. Hai người bạn của cô thấy thế, lập tức chạy tới. Trần Hải My đỡ lấy cô mặt tái đi, lo lắng kiểm tra xem cô có chỗ nào bị thương hay không. Thiên Thiên vội vàng hướng vị kia ông chú nhận lỗi.

"Chú ơi, xin lỗi chú! Thật sự không phải cố ý, bạn ấy không phải cố ý."

Hy vọng người nọ không làm khó dễ bạn cô.

"Hừ!"

Nhìn thấy các cô giải thích trước , ông chú kia cũng không muốn gây chuyện, hừ nhẹ một tiếng, lái xe nghênh ngang rời đi. Hai bạn tốt đem Hạ Thuỷ Linh đang thất thần đến ghế đá bên đường.

"Mắt mũi mi để đâu vậy?"

Hại trái tim hai thiếu nữ mong manh thiếu chút nữa ngừng đập.

"Xin lỗi. Ta không sao, không hiểu sao lúc đó không nghe hay thấy gì hết?."

Tuy rằng vừa rồi bị hoảng hốt, nhưng cô không muốn các bạn lo lắng, nhanh chóng nở nụ cười.

"Nhìn sắc mặt mi kém như vậy. Hôm nay mi nên về nhà nghỉ ngơi tốt hơn."

Hải My nói.

"Không cần đâu! Ra ngoài hít thở tốt hơn chứ! Chúng ta đi thôi!"

Nói xong Hạ Thuỷ Linh vẫy tay đón một chiếc taxi, lôi hai bạn tốt lên xe.

Sau khi gặp mặt các anh sinh viên, bàn luận xong hành trình của ngày hôm nay, sau đó bọn họ đi về bờ biển. Ngày nghỉ, dọc theo đường đi tắc xe liên tục, bọn họ tốn thời gian nhiều gấp đôi hơn so với bình thường mới đi đến được bãi biển.

Khác với sự ồn ào của đô thị chật chội, ầm ĩ, nơi này biển xanh, trời xanh. Quang cảnh tuyệt đẹp, gió biển thổi tới, hải âu bay lượn từng đàn trên bầu trời, bãi cát tuy không được vàng óng ánh nhưng cũng mềm mại. Sóng vỗ về bì bọp vui tai, làm cho tâm tình thả lỏng.

"Oaaa."

Hải My nhìn bầu trời trong xanh và mặt biển mênh mông rộng lớn cảm thán thốt lên.

"Ôi, đã lâu không tắm biển. Tới luôn."

Nói xong Thiên Thiên liền hướng về phía biển chạy ào xuống.

"Ai xuống sau trưa nay phải mời cơm."

Chỉ thấy một đám người liền chạy thẳng bờ cát. Các anh sinh viên liền cởϊ áσ, nhảy xuống biển, một số còn lại ở trên bãi biển chơi bóng chuyền. Còn có một số anh nam sinh chạy lên chạy xuống nhảy sóng. Hạ Thuỷ Linh đương nhiên cũng xuống nước cùng bạn bè chơi đùa, sớm đã quên béng sự việc đáng sợ vừa rồi.

Bơi lội trong chốc lát.

"Mùa hè mà biển vẫn lạnh."

Hải My nói xong da gà da vịt đều nổi cả lên.

"Hay là lên bờ cùng nhau đánh bóng chuyền đi. Chờ có nắng sẽ xuống tắm tiếp."

Thiên Thiên cũng đưa ra ý kiến tán thành.

"Bọn mi lên trước đi. Ta muốn ngồi thêm một lúc. Lát sẽ lên."

Thuỷ Linh ngồi ung dung trên chiếc phao nói.

"Vậy được. Bọn ta đi đánh bóng chuyền trước."

Nói xong, hai cô bạn bơi về hướng trên bờ. Ngồi trên phao, Thuỷ Linh hưởng thụ sóng biển đong đưa. Cô thoải mái nhắm mắt thả lỏng tinh thần, lần này đến bờ biển thật sự là quyết định đúng. Gió hiu hiu làm cô cảm thấy buồn ngủ. Bỗng nhiên, một lực mạnh mẽ kéo mạnh chân cô xuống nước.

Chỉ nghe "ùm" một tiếng, mắt cá chân Hạ Thuỷ Linh bị một sức mạnh lôi thẳng xuống đáy biển. Cô vốn tưởng rằng có người đang đùa, nên kéo chân cô, nhưng mở mắt nhìn xuống hoàn toàn không thấy gì.

Cô kinh hoảng liều mạng giãy dụa, hai tay hai chân quơ quào muốn trồi lên trên, nhưng thân thể không cách nào chống chọi lại với sức mạnh kia. Càng lúc cô càng bị kéo sâu xuống. Oxy bắt đầu cạn kiệt, nước biển đã chui vào trong miệng, mũi, trong lúc cô sắp mất dần ý thức, chiếc vòng mang miếng ngọc bích đang đeo ở cổ ông lão nọ đưa cô phóng ra tia sáng mạnh mẽ vây quanh cô.

Ở bên trong vùng ánh sáng chói lòa, cô cảm giác được cũng không còn cảm giác khó thở nữa, tiếng một cô gái chậm rãi truyền đến.

"Bất thị ái phong trần.

Tự bị tiền duyên ngộ.

Hoa lạc hoa khai tự hữu thì.

Tổng lại đông quân chủ.

Khứ dã chung tu khứ.

Trú dã như hà trú.

Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu.

Mạc vân nô quy xứ!"

*Dịch thơ:

Chẳng phải ở phong trần, tựa như sống lầm kiếp. Hoa nở hoa rơi có thời bởi chúa xuân sắp xếp. Bỏ là nên bỏ, ở làm sao ở? Giá được hái hoa dắt mái đầu, dẫu về đâu cũng bỏ.

"Ai? Là ai đang ngâm thơ?"

Ai đó đang hát một đoạn thơ cổ của Nghiêm Nhuỵ, một vần thơ xót xa. Ai bảo cô học sư phạm văn nên nghe mấy cái thơ ca này cứ như bị nhập.

Từ trong làn khói trắng mờ ảo, dần dần xuất hiện thân ảnh của một cô gái, áo váy màu hồng nhạt theo phong cách cổ xưa, càng lúc hình bóng càng rõ. Dáng người như liễu, mái tóc dài được búi gọn bằng chiếc trâm cài bằng vàng gọn gàng ở phía sau. Hai bên cũng điểm thêm vài chiếc trâm bằng ngọc lục bảo thoáng nhìn biết là trang sức quý giá.

Gương măt cô gái này rất quen. Giống như từng thấy ở nơi nào.

"Ta từng xuất hiện ở trong mộng của ngươi. Ta tên là Trần Thủy Nguyệt."

Cô ta chậm rãi nói.

"Ta nhớ ra rồi. Chính côquấy nhiễu ta không thể ngủ ngon. Tại sao lại xuất hiện ở trong mộng của ta?"

"Ta đã tự sát. Ngươi sẽ hoàn hồn vào thể xác ta, trở lại Nhà Trần, giúp ta hoàn thành nhân mệnh. Đây là trời an bài, trời đã chọn ngươi, đem ngươi theo dòng hải lưu dịch chuyển trở về ngàn năm trước."

Trần Thuỷ Nguyệt là Tam công chúa hoàng thất nhà Trần, nhan sắc chim sa cá lặn, xinh đẹp như hoa. Là người thiện lương ai gặp cũng yêu mến, hoàn toàn không có vẻ kiêu kỳ của các cô công chúa. Đặc biệt biệt được mẫu hậu cùng vua cha yêu thương, cô cũng đã có người trong lòng.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, hồng nhan chính là bạc mệnh. Bởi vì hoàng đế Đại Đường ở phương Bắc đối với Đại Việt uy hϊếp không ngừng, tình hình biên cương lại liên tục căng thẳng. Để bình ổn phân tranh, đương kim hoàng thượng quyết định đem một trong số các cô công chúa của mình đi hòa thân với Hoàng đế Phương Bắc, duy trì hòa bình thịnh thế.

Đại công chúa, Nhị công chúa đều đã gả cho hoàng thất quý tộc làm vợ, mà tứ công chúa, ngũ công chúa tuổi còn quá nhỏ. Cuối cùng chỉ còn lại Tam công chúa, bị buộc hủy bỏ hôn ước năm xưa, gả đến Đại Đường. Vì đại nghiệp, vì đất nước, cho dù Hoàng Thượng lẫm Hoàng hậu đau lòng đến mức nào vẫn phải buông tay.

Mang theo thương tâm tuyệt vọng, Tam công chúa hoàn toàn không muốn gả đến phương Bắc. Ngay đêm đó, ở nội cung Đại Đường phương Bắc, cô lựa chọn kết thúc sinh mệnh.

Hạ Thuỷ Linh vẻ mặt không dám tin sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện.

"Cái gì? Muốn ta trở lại Nhà Trần? Có lầm hay không?"

Điều này không có khả năng. Có phải cô lại đang nằm mơ hay không?

"Ngọc bích trước ngực ngươi chính là chứng minh tốt nhất. Ngươi cùng ta hữu duyên, mạng của ngươi chưa tuyệt."

Thuỷ Linh vươn tay nắm lấy khối ngọc trước ngực mình.

"Có một ông lão tặng cho ta. Sao lại liên quan đến cô? Mà dù sao ta cũng không cần."

Cô gái dịu dàng nói.

"Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không. Ta cũng phải đem ngươi đi."

Nói xong, cô gái tay vung lên, thân thể của Thuỷ Linh liền bị hút vào bên trong một đoạn ánh sáng chói mắt.

"A... Chuyện này rốt cuộc là sao?"

"Về sau ngươi sẽ hiểu. Hãy nắm lấy nhân duyên của ngươi."

Thanh âm của cô gái kì lạ kia vang vọng từ phía xa xăm, ong ong bên tai.

Khi Hạ Thuỷ Linh tỉnh lại thì đã phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Cô khó khăn chậm rãi mở mắt, không nhịn được cau mày. Đầu của cô? Đau quá!

Vô thức sờ lên, có mảnh vải quấn quanh trán. Là bị thương? Thuỷ Linh muốn ngồi dậy. Choáng váng bất thình lình khiến thân thể loạng choạng, vội vàng tựa vào giường. Cứ như thể cô đã ngủ liền ba ngày ba đêm.

Lúc này ngoài cửa có một cô gái đang đi đến gần, nhìn thấy cô mừng quá khóc rống lên.

"Công chúa... Cuối người đã tỉnh, người đã hôn mê ba ngày ba đêm. Thúy nhi lo lắng gần chết."

Nếu Công chúa chết, Thuý nhi cũng phải tự vẫn để có câu trả lời với Hoàng đế Đại Đường. Thuỷ Linh nhẹ nhàng bóp cái trán đau nhói.

"Công chúa? Ai là Công chúa của cô?"

Nô tỳ nọ vừa nghe, quá sợ hãi.

"Công chúa, người đừng dọa Thúy nhi."

Công chúa có phải bị thương ở đầu quá nặng hay không? Thuý Nhi hốt hoảng.

"Tại sao người lại không nhận ra Thúy Nhi? Thúy nhi là nha hoàn bên cạnh của người từ nhỏ đây mà. "

Nhà Trần? Thúy nhi? Cái gì là cái gì?

Nghe không hiểu. Khoan, cô mơ màng nhớ lại. 'Ta đem ngươi trở lại Nhà Trần, hoàn thành vận mệnh ta chưa làm xong.'

Không thể! Cô không thật sự về tới Đại Đường đấy chứ? Hạ Thuỷ Linh cẩn thận nhìn quanh bốn phía, phòng xa lạ, đồ dùng xa lạ. Tất cả đều xa lạ. Nngười, sự vật, cảnh quan, bày trí đều xa lạ. Đáng sợ hơn là tất cả đều không phải thuộc về niên đại mà cô sống. Bây giờ cô tỉnh cmn ngộ.

Cô kéo tay Thúy nhi hỏi.

"Hiện tại là năm nào?"

Thúy Nhi nhìn chủ nhân đáng thương.

"Đó là cái gì?"

Công chúa sao vậy? Vừa tỉnh lại cứ nói toàn những lời mê sảng nghe không hiểu? Là hỏi niên hiệu sao?

"Công chúa là hỏi là thuộc triều đại nào sao?"

"Đúng vậy!"

Hy vọng gì chứ, có là năm nào cô nhất định sẽ phát điên mất. Thuỷ Linh bóp cái trán băng bó trong khi Tiểu Thuý nhìn cô ngày càng khó diễn tả.

Kỳ quái, Công chúa bị sao vậy? Mình đang ở triều đại nào chảng lẽ cũng không biết sao?

"Công chúa! Người đang ở Đại Đường, năm Vĩnh Trinh thứ 2."

Nghe câu trả lời nói của Thúy nhi. Quả thực là trời đang nắng sao lại có mưa giông bất chợt. Hạ Thuỷ Linh gượng đứng dậy, rời giường đi được hai bước. Oạch, cô bị chính bộ quần áo màu hường loằng ngoằng trên người mình làm vấp chân.

"Á."

Đau quá!

Thúy nhi hoảng sợ, vội vàng tới đỡ.

"Công chúa, người không sao chứ? Có bị thương chỗ nào hay không?"

Cô xoa xoa đầu gối, nhíu mày.

"Không sao."

Thật là, đây là cái thể loại váy gì? Sao lắm dây dợ thế? Cô vứt ngay mấy sợi dây lụa vướng víu qua một góc, kéo chân váy buộc lên cao. Khi Thuỷ Linh đi ngang qua gương, phát hiện giật mình.

Người trong gương. Không phải cô!

Thủy Linh sờ nắn khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của "cô". Đây là mặt của cái cô Trần Thuỷ Nguyệt kia, không phải của cô. Nhìn quần áo trên người, nhìn đi nhìn lại vẫn không thể tin vào mắt mình.

Vậy cô đang ở đâu? Hạ Thuỷ Linh bàng hoàng không biết có nên tiếp tục cơn mơ hoang đường này hay không. Cô phải thức dậy. Lại tự tát vào mặt mình, Thúy nhi thấy thế vội vàng kéo cô.

"Công chúa người muốn làm gì? Người hiện tại đã là Vương phi Đại đường. Không thể thương tổn bản thân."

Thúy nhi khuyên nhủ. Hạ Thuỷ Linh liếc mắt một cái, ngữ khí chuyển sang lạnh lùng.

"Ta tự biết phải làm gì!"

Thúy nhi chưa từng thấy Công chúa dịu dàng nhu nhược như nước, nay thay đổi thành một người khác. Cô không dám nói thêm, tay nắm lấy góc váy chủ nhân. Hạ Thuỷ Linh dùng sức cố bỏ tay Thúy nhi ra, đột ngột đứng dậy đi về phía cửa để tránh né Thuý nhi mít ướt. Đang nghênh nganh bất chợt đυ.ng mạnh vào một vật cứng rắn như bức tường.

Cô loạng choạng lui hai bước, ôm cái mũi đau, nổi giận kêu.

"Ai không có mắt vậy?"

Nhìn thấy cô đi tới sao không tránh ra. Thật là xui xẻo, vừa bị vướng vào cái váy, lại bị đυ.ng cái mũi đau điếng. Thân thể cái cô Thuỷ Nguyệt kia thật là mỏng manh quá mà. Đứng ở một bên Thúy nhi thấy người vừa tới, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống.

"Nô.. Nô tỳ... Thúy nhi. Tham... vấn an Hoàng thượng."

Cô run rẩy ngay cả một câu nói cũng không rõ, đầu cũng không dám ngẩng. Hoàng thượng? Hạ Thuỷ Linh bây giờ mới thấy rõ người mà cô đυ.ng vào, tim nhất thời đập loạn nhịp.

'Thật đẹp trai!' Là câu nói đầu tiên hiện lên trong đầu cô, hoàn toàn không giống với mấy bức vẽ người xưa để lại. Mỹ thuật thời đại này đúng là biết dối trá.

Bộ dạng hắn không thể chỉ nói là đẹp trai, bởi vì gương mặt của hắn không thể dùng từ soái được. Hắn có cường kiện khí lực, khuôn mặt rám nắng, ngũ quan cứng rắn cân đối đường nét lạnh lùng không nhu hòa như người Đại Việt, hiện ra khí chất của người phương Bắc. Cô đã gặp hắn ở đâu rồi nhỉ? Nhìn hắn quen mắt quá mà bây giờ đầu đau đến không nhớ ra nổi.

"Ngươi nhìn đủ chưa?"

Hắn vươn tay nắm lấy cằm của cô, để mắt của cô nhìn thẳng vào hắn.

"Đau. Buông tay ra."

Cô lắc mạnh đầu làm tóc được búi bung ra, nhưng khí lực hắn cường hãn không buông.

"Đừng tưởng rằng chết là có thể thoát khỏi số phận của ngươi."

Nói xong hắn kéo cô lên trên giường, trừng mắt nhìn Thúy nhi đang quỳ gối nói.

"Còn không mau cút ra ngoài cho ta!"

"Dạ!"

Thúy nhi cung kính đáp một tiếng, vội vàng chạy đi ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Đột nhiên, người đàn ông bắt lấy cánh tay của Hạ Thuỷ Linh, đem cô cả người đặt ở dưới thân. Cô giật mình không kịp phản ứng, trừng mắt nhìn hành dộng cuồng dã của hắn.

Phản xạ cực nhanh, động tác người đàn ông ngăn chặn cô. Đem hai tay cô đặt lên trên đỉnh đầu, cởi bỏ thắt lưng bên hông hắn buộc tay cô cố định ở đầu giường, tránh cô phản kháng.

"Ngươi...làm cái gì đó?"

"Chúng ta đương nhiên làm chuyện phu thê nào cũng phải làm."

Bàn tay nóng bỏng của hắn rất nhanh xé bỏ quần áo trở ngại trên người Thuỷ Linh. Ôi, mang tiếng quần áo, gọi là màn đi cho xong. Hắn tham lam vuốt ve thân thể nữ tính của cô, tìm được đôi gò ngực trắng như tuyết, hai tay dùng sức xoa nắn. Hai bầu ngực no đủ của cô biến mọi hình dạng trong tay hắn. Khi hắn chuẩn bị mở miệng ngậm lấy nụ hoa. Thuỷ Linh hùng hồn lên tiếng.

"Ngươi dừng tay. Ta nhận ra ngươi rồi."

Sự tình sao lại biến thành như vậy? Cô cảm giác được sợ hãi, nhưng vẫn cương quyết hạ giọng.

"Tên khốn này. Buông ra."

Cô giãy dụa nhưng không thể nhúc nhích được.

"Nếu ta nói không thì sao. Nói ta nghe, ta là ai?"

Hắn nghiền ngẫm cười tà, nhìn thẳng vào dung nhan xinh đẹp kiều mị của cô. Tay vẫn vuốt ve da thịt mềm mại.

"Nhan sắc của Tam công chúa quả nhiên là khuynh quốc."

Chính hắn từ lâu nghe danh Tam công chúa hiền từ nhã nhặn, nhưng sao hắn thấy người này dường như không có điểm nào giống với tin đồn. Tuy nhiên trong mắt hắn mỹ nhân này cũng có chút hứng thú.

Ánh mắt hắn khiến Thuỷ Linh bối rối. Giây phút này cô tìm đường sống.

"Ngươi đâu có thích phụ nữ. Ngươi vốn thích chuyện đó cùng đàn ông. Ta nói không đúng sao?"

Ánh mắt hắn hắt lên tia kinh ngạc nhưng vẫn giữ bình tĩnh nghe cô nói.

"Ngươi không có hứng thú với nữ nhân. Cần gì phải ra vẻ với ta?"

Cô nhận ra nam nhân cuồng dã trong giấc mộng đam mỹ của cô nay đã hoá thân thành người bằng xương bằng thịt trước mắt.

"Tha ngươi? Không có khả năng. Nói cho ngươi biết, ngươi là phi tần của ta. Ta muốn làm gì là quyền của ta."

Hắn nghi ngờ tra khảo.

"Ngươi, ở đâu biết chuyện kia của ta?"

Lý Tụng hắn quả thật sống trong cung từ bé gặp qua quá nhiều nữ nhân, lại ghét thói tranh sủng của bọn họ, sớm đã sinh sự chán ghét với đám cung tần mỹ nữ. Để phát tiết, hắn thực muốn cùng nam nhân làm chút chuyện. Đại Đường này, hắn là đế vương cao nhất, kẻ nào dám trái lệnh hắn.

Với muôn dân hắn là Đường Thuận Tông tài đức không ai sánh bằng, hậu cung phi tử nào dám làm càn. Đằng sau tử cấm thành, con người ngoan độc, lạnh lùng của hắn bộc phát. Đại Đường của hắn là thế lực lớn nhất, muốn thâu tóm Đại Việt không khó. Nhìn khắp tứ hải, chỉ có người khác sợ hắn, hắn chưa từng sợ bất luận kẻ nào. Chuyện hắn nam sắc, tuyệt nhiên không thể có kẻ ở Đại Việt xa xôi như Tam công chúa này nắm được. Rốt cục kẻ nào đã phản bội hắn? Kết cục của kẻ đó sẽ không tốt đẹp.

"Buông ra đã nào. Ta từ từ nói chuyện với ngươi."

Đôi mắt hắn tối lại, một bàn tay khác nắm thắt lưng cô.

"Dám nói sai nửa lời, ta từ tà trừng trị ngươi."

"Được rồi. Ngươi xem ta đang ở cái thế gì rồi."

Hai tay bị trói, Hạ Thuỷ Linh chỉ có dùng mắt diễn tả bất lực với hắn. Trong lòng hy vọng, giấc mộng đam mỹ kia không phản bội cô.

"Ngươi đừng cố thử năng lực kiên nhẫn của ta."

Hắn cười lạnh một tiếng, muốn có được sự thật không phải chuyện khó. Hắn tự có cách của mình. Hắn từ bên hông lấy ra một viên thuốc nho nhỏ, đưa tới trước mắt cô. Mặt của Thuỷ Linh hiện ra vẻ không thể tin nổi.

"Ngươi. Đây là cái gì?"

Hắn đương nhiên không buông tha một tia hoảng sợ hiện lên trên mặt của cô.

"Đúng như ngươi nghĩ. Đây là một viên tình dược có thể giúp tăng thêm tìиɧ ɖu͙©, nhưng không phải dùng để ăn."

Cô nhíu mày, chửi ra tiếng.

"Khốn kiếp."

Cái loại Hoàng đế cổ quái định làm cái gì với cô đây.

"Đợi lát nữa thôi ngươi không chửi được, mà sẽ cầu xin ta."

Hắn kéo quần cô xuống, Hạ Thuỷ Linh cảm thấy giữa hai chân lạnh ngắt.

"Trẫm vốn định vui vẻ với ngươi 1 chút, nhưng đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn cho ngươi thưởng thức được cảm giác thống khổ đòi hỏi là thế nào."

Bàn tay thô to của hắn thuận lợi đè xuống hai chân mỏng manh của cô, hạ thân của Thuỷ Linh phơi bày trước mắt hắn.

"Không. Khoan. Chúng ta dừng lại đàm phán chút đã."

Cô hoàn toàn không có cơ hội đào thoát. Hắn không để ý tới cô. Hắn vươn hai ngón tay, chậm rãi tách hai cánh hoa đỏ hồng của Thuỷ Linh ra, đem đan dược nho nhỏ kia bỏ vào sâu bên trong. Ngón giữa nhẹ nhàng đẩy, đan dược kia thuận theo khe hở hẹp, một đường thẳng tiến sâu vào bên trong.

Khốn thật! Cái tên thần kinh không bình thường này.

"Đợi một lát nữa, ngươi sẽ rất thích thú. Có thể ta sẽ cho vài mỹ thụ nam của ta hưởng thụ ngươi."

Đôi môi nóng bỏng của hắn dán sát vào bên tai của Thuỷ Linh, nói ra những lời ghê tởm. Không bao lâu, đan dược tan chảy, sâu thẳm bên trong hoa huyệt của cô cũng cảm giác lửa cuồng nhiệt thiêu đốt. Hắn để lại Thuỷ Linh nằm ở trên chăm nệm mềm mại, tháo dây trói trên tay. Trước ngực không ngừng phập phồng, trong cơ thể khô nóng biến hóa không biết phải làm sao. Ánh mắt của hắn muôn phần tà ác.

"Có phải muốn ta phải an ủi hay không?"

Hắn ngồi một bên ghế quan sát sự biến đổi của công chúa bé nhỏ kia.

"Ngươi thèm quá thì đi tìm mỹ nam của ngươi đi."

Lý trí của cô đang đấu tranh gay gắt với cảm giác thèm muốn, mắt mơ màng không tự chủ khẽ chớp. Lúc ấy, lí trí thật muốn tự tay móc mắt mình ra.

"Tiểu tử quật cường."

Hắn đang cười nhạo cô.

"Nói xem, kẻ nào đã đưa tin cho ngươi?"

Cô cắn chặt môi, thân thể của cô run rẩy đang tự động nảy lên.

"Ta nói nhìn thấy trong mộng, ngươi có tin?"

Câu trả lời khiến hắn có hoài nghi, có kinh ngạc nhưng nhanh chóng thu lại cảm quan. Giờ phút này đầu óc Thuỷ Linh quay cuồng thiêu đốt. Không lẽ lại đập đầu vào tường cho chết đi?

Cô quan sát quanh căn phòng cổ xưa nhạt nhẽo. Đột nhiên, mắt đã đỏ ngầu bừng sáng, cô thấy trên mặt bàn ngay gần giường đặt một bình hoa. Trong bình hoa, cạnh những đoá anh thảo vàng chính là lá seda xanh ngắt.

Loại cây gần như tuyệt chủng ở hiện đại.

Thấy cô cố gắng gượng dậy, hắn nghĩ cô muốn đến chỗ hắn cầu xin, muốn thấy bộ dạng bị hạ nhục của công chúa Đại Việt, hắn mới thoả mãn. Không ngờ cô đi tới bên bàn quay lưng phía hắn, thân thể yếu đuối bởi tác dụng của thuốc. Cô ta làm gì đó hắn không thấy rõ.

Đến lúc chân cô sụp xuống, thân thể dựa vào cạnh bàn, hắn mới thấy trong miệng cô nhai ngấu nghiến những đoá hoa vàng và lá xanh trong lọ hoa trên bàn. Ánh mắt không còn sợ hãi mà thoáng cười điên dại.

Ghê người, lần đầu tiên Hoàng đế chưa từng biết sợ như hắn phải lạnh gáy. Cái đồ công chúa nước Nam chệt tiệt này đang giở trò gì? Hắn tiến đến kéo cô dậy, cảm giác như cô còn vô lực hơn trước.

Hàm răng nhe ra cười hắn đã vàng xanh vì nhai hoa cỏ. Hắn đẩy cô lên giường. Đôi môi hắn di chuyển tới bầu ngực trắng noãn, ngậm lấy nụ hoa mê người. Một bàn tay vươn xuống thấp, ngón tay dài linh hoạt vẽ một vòng, sau đó thâm nhập vào bên trong đóa hoa trêu đùa.

"Ha ha."

Cười sao? Hắn dừng động tác.

"Tiếc là tiểu mỹ nam như nhà ngươi lại chẳng mang lại cho ta chút cảm giác nào."

Dù yếu ớt nhưng Thuỷ Linh lên tiếng. Hắn độc ác, lại ngu ngốc không tính được, seda với anh thảo kia có tác dụng như morphin gây tê. Cô đã sớm mất hết cảm giác.

"Ngươi là cái quái gì vậy?"

Ngữ khí cứ việc lãnh đạm, nhưng nhìn phản ứng Hạ Thuỷ Linh không khỏi kinh ngạc lẫn tức giận. Đàn bà trong cung từ bé hắn đã thấy nhiều loại, hiền lành, ngu ngốc hay độc ác, toan tính nhưng chưa từng gặp qua loại không biết trời đất như cô. Chẳng lẽ lời dân gian về công chúa nhu nhược của Đại Việt là dối trá, nhưng khuôn mặt này không thể là giả được.

"Ngươi có thể ngừng màn kịch trêu đùa với nữ nhân được rồi."

Cô ra vẻ cứng.

"Ngươi không sợ ta ban ngươi cho lũ hạ nhân thưởng thức hay sao?"

"Dù sao ta cũng chẳng có chút cảm giác. Vui vẻ một chút lại giúp ngươi đội cái long mão màu xanh để thiên hạ chê cười."

"Ngươi... Nữ nhân vô sỉ."

Hắn trợn mắt đứng một bên giường lớn to giọng, phất áo rời đi. Coi như Hoàng đế hắn gặp đối thủ. Trong thâm tâm hắn quả có chút không nỡ đem cô cho kẻ khác hưởng thụ, muốn tiếp tục chơi đùa một chút.

Thuỷ Linh nằm trên giường, quả thật bị thuốc tê cầm chân không thể cử động. Trải qua trận đấu trí, căng thẳng đến độ ngủ một trận đến trưa hôm sau mới tỉnh.

Thêm Bình Luận