Chương 44

Tiêu Thiệu Củ thay quần áo cưỡi ngựa và lần đầu tiên đi chậm trên ngựa. Trước kia chàng cố sức săn thú chỉ để tạo ấn tượng tốt với bệ hạ và các quan lại, nhưng bây giờ chàng không cần.

Chàng nhìn về phía đám người, chỉ thấy cằm Gia Luật Hoàn Cai bị chiếc cổ áo lông mỏng che khuất, trông mặt có vẻ nhỏ hơn. Nàng ngồi ở hàng đầu tiên, thẳng lưng và nhìn mình.

“Siêu Na!” Thấy Tiêu Thiệu Củ cũng nhìn mình, Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên tăng thêm sức lực, nghe được mọi người hoan hô phía sau, nàng cũng kêu lên một tiếng, mặt đỏ bừng vì kích động.

Tiêu Thiệu Củ không có nghịch ngọc ban chỉ, Tiểu Hắc vừa mới nổi danh hiện tại vẫn đứng trên giá gỗ trong tay người hầu, nó nhìn con thiên nga trên không trung, trong mắt ẩn chứa một tia háo hức cùng hưng phấn.

Cuối cùng khi nhận được mệnh lệnh, nó phóng lên trời như một mũi tên và trở về lãnh thổ quen thuộc nhất của mình.

“Ta đoán Tiêu đại nhân lúc này sẽ lại đứng đầu.” Các nữ tử quý tộc ngồi ở một bên bắt đầu sốt sắng xì xào bàn tán.

Gia Luật Hoàn Cai cẩn thận lắng nghe một lúc, có chút kinh ngạc phát hiện điều các nàng nói nhiều nhất là Tiêu Thiệu Củ.

Nam nhân khiến nữ tử Đại Khiết Đan muốn gả nhất quả nhiên là danh bất hư truyền, Gia Luật Hoàn Cai bĩu môi, trừng mắt nhìn Tiêu Thiệu Củ ở xa xa đang hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Tiêu Thiệu Củ nheo mắt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời có hai đốm đen nhỏ quấn lấy nhau vô tận, một lúc sau, một trong số chúng bay thẳng xuống với cái cổ còn lại trong miệng.

Tiêu Thiệu Củ cười cười, không vội để Hải Đông Thanh tiếp tục bay lên, mà nhấc con thiên nga lên và đi đến trước mặt Gia Luật Hoàn Cai như để xin công trạng.

Thiên nga vẫn chưa chết, vỗ cánh giãy dụa trong tay Tiêu Thiệu Củ.

Nhìn cây côn đâm ở tay kia của nam nhân, Gia Luật Hoàn Cai mơ hồ biết chàng tính làm gì, nàng không dám nhìn, vì thế dùng hai tay che mắt, nhưng cố tình để lộ một khe hở, “Siêu Na, ta đang nhìn.”

Tiêu Thiệu Củ có chút buồn cười, nhưng vẫn dặn dò, “Nàng thu quần áo lại.” Gần như vừa dứt lời, cây côn đâm ngỗng có chuôi ngọc mà chàng giơ cao đã nhanh chóng đâm thẳng vào đầu con thiên nga.

Máu tươi “phụt” văng ra, Tiêu Thiệu Củ tiếp tục lấy óc ra, chờ Hải Đông Thanh đang chờ ở bên cạnh đột nhiên duỗi ra cái mỏ sắc bén, muốn ngoạm lấy.

“Sao, sợ rồi à?” Nhìn thấy bả vai run rẩy của thê tử, Tiêu Thiệu Củ vội vàng ném đồ sang một bên, đứng dậy tiến lên an ủi.